Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 703: Bái Sư




Khánh Trần nói:

"Công cụ nắm bắt nằm trong tay con người, con người trở nên thế nào đâu liên quan đến phương pháp tu hành."

"Hạn mức cao nhất lên đến cấp mấy?"

Ông lão hỏi.

Khánh Trần nhìn đối phương: "Trước mắt chỉ có thể hứa hẹn đến cấp B, còn lại hoàn toàn dựa vào duyên phận. Ngoài ra còn một thứ phải nói này lão gia tử, không phải ai ta cũng dạy đâu, nếu có người ngay cả chạy bộ cũng không kiên trì nổi, vậy yên ổn làm một người giàu có là được rồi, nắm giữ sức mạnh đối với họ mà nói không phải chuyện tốt, đạo lý này người chắc là hiểu rõ hơn ta.”

"Tuổi thọ có thể kéo dài thêm hai mươi năm không?" Ông lão hỏi.

Cuối cùng Khánh Trần cũng đã biết thứ mà ông lão muốn là gì: “Kéo dài thêm hai mươi năm không thành vấn đề, tu hành đến cấp B, kéo dài thêm bốn mươi năm còn được.”

Phương pháp tu hành không chính thống, không chỉ không kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn gây tổn hại đến thân thể, dẫn đến tuổi thọ càng ngắn.

Khánh Trần tò mò nói: "Người quan tâm đến tuổi thọ thế sao?”

Ông lão nói: "Ta không thèm quan tâm, nhưng muốn tập đoàn có được nền tảng vững chắc mà nói, tuổi thọ càng lâu thì nền tảng càng vững. Tuy rằng việc này cũng không chắc chắn tuyệt đối, nhưng tập đoàn dựa vào liên bang, vốn phải luôn luôn tìm kiếm sự đổi mới có thể thích ứng với thế giới đang không ngừng thay đổi.”

"Hiểu rồi."

Khánh Trần gật đầu:

"Người hy vọng chuyển giao quyền lực ở Lý thị có thể nhẹ nhàng và vững chắc hơn.”

Ông lão cười nói:

"Cũng không hẵn là tất cả, sự việc bên trong rất phức tạp, sau này ngươi sẽ hiểu.”

Ông lão trầm tư một lát, đột nhiên nói:

"Bảo Xu Mật Xử viết một chỉ thị phê duyệt những khiếu nại của phụ huynh, để họ nghe theo sự sắp xếp của trường học, cứ lấy danh nghĩa của lão đại để ra chỉ thị này.”

Lão đại này là con trai lớn của ông lão, cũng chính là cha đẻ của Lý Khác.

Khánh Trần quay đầu nhìn khắp bốn phía:

"Người nói chuyện với ai vậy?"

Vừa rồi rõ ràng không phải nói với hắn, vậy chứng minh ở gần đó còn có một cao thủ, một cao thủ ngay cả Khánh Trần không phát hiện ra.

Một lúc sau.

Bộ phận nắm thực quyền lớn nhất của Lý thị là Xu Mật xử bỗng nhắn cho tất cả phụ huynh từng khiếu nại một đoạn văn rất dài: Học sinh học trong trường học Lý thị đều là trụ cột của gia tộc sau này, tuy môn văn hóa rất quan trọng nhưng đức trí thể mỹ cũng quan trọng không kém, những gì nhà trường muốn học sinh học chỉ vì muốn tốt cho tương lai của họ mà thôi....

Xu Mật xử nhắn rất dài, các vị phụ huynh đều biết những điều này, cả đoạn văn đó có thể thu gọn thành hai chữ rất ngắn gọn là: Phục tùng.

Chuyện này thật kì lạ, rõ ràng lúc trước họ không nói gì mà sao bây giờ lại nói nhiều như vậy.

Có phải vì họ lo mọi người sẽ làm gì đó quá khích nên mới soạn 1 bài văn để trả lời không!

Giáo viên kia có lai lịch như thế nào mà có thể khiến Xu Mật xử phải viết một đoạn văn rất dài gửi cho họ?!

Giờ thì hay rồi, nếu ai đó còn cố ý làm to chuyện này nghĩa là không nghe lệnh của Xu Mật xử, mà tội này còn được liệt vào một trong những tội danh nặng nhất trong Lý thị.

Ví dụ như mẹ của một học sinh nào đó không quan không chức mà đi gây chuyện thì chồng người đó sẽ là người bị phạt.

Trên cây cầu ở Long Hồ, Khánh Trần tò mò hỏi:

"Có tất cả bao nhiêu phương pháp tu luyện chính thống?"

Ông lão lạnh nhạt nói:

"Tất cả số phương pháp tu luyện trên thế giới này nhiều như các diếc trên sông, nhưng chỉ có khoảng 5 phương pháp tu luyện chính thống có thể kéo dài tuổi thọ còn tồn tại, cái ngươi đang giữ bây giờ chính là 1 trong số đó."

"Sao lại ít như vậy?" Khánh Trần kinh ngạc.

"Cho nên, ta muốn thương lượng với ngươi một việc.”

Ông lão nói:

"Không những các học sinh trong trường học Lý thị phải học phương pháp tu luyện này, mà những người trẻ tuổi trong gia tộc có thể vượt qua bài kiểm tra cũng phải học."

Khánh Trần nhướn mày:

"Lúc trước ngài đâu có nói như vậy, nếu ta không trực tiếp kiểm tra họ thì làm sao biết họ có đạt điều kiện hay không."

Ông lão nói:

"Ngươi yên tâm, thành viên Lý thị có thể vượt qua bài kiểm tra đó đêu không phải những thiếu gia chỉ biết ăn chơi. Ngoài ra, nếu ngươi lo những người đó không chịu nghe lời ngươi hoặc sau này có thể gây nguy hiểm cho ngươi, ta sẽ bảo họ bái ngươi làm sư phụ."

Những gì ông lão vừa nói khiến Khánh Trần cảm thấy rất kinh ngạc.

Thân phận giáo viên của hắn bây giờ chỉ khiến người khác kính trọng mà thôi, nhưng nếu những người đó thật sự bưng trà bái sư thì mọi chuyện sẽ khác, khi đó hắn sẽ trở thành một trong những nhân vật quan trong gia tộc chứ không phải người ngoài như bây giờ nữa.

Lý thị là gia tộc rất coi trọng vấn đề cấp bậc, nếu bái sư thì đồ đệ phải tuân theo mệnh lệnh của sư phụ.

---

Hôm nay lên 10 chương, từ đây tới tối còn 4 chương nữa. Mọi người đón đọc nhé!