Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 702: Đi Học Đầy Đủ




Chín giờ sáng, từng học sinh ngồi đầy đủ ở phòng học đợi lên lớp.

Có hơn mười học sinh cùng ngồi trên một chiếc ghế, cái đầu nhỏ chao đảo như sắp ngủ gục đến nơi vậy.

Giáo viên toán học Chu Hành Văn nhìn xuống đám học sinh mà đau lòng khôn xiết.

Ông tức giận bước đến phòng làm việc: "Đúng là ức hiếp người khác, thật quá đáng mà, đây quả thực chính là đang làm ảnh hưởng trật tự thường ngày của trường học. Hắn làm như vậy, ban ngày ai còn tinh thần học hành nữa chứ!?”

Thật ra sau khi biệt viện Tri Tân trải qua những ngày cuối tuần, mọi người đã dần dần quen với sự tồn tại của Khánh Trần.

Vị thầy này tuy là ngạo mạn, nhưng cũng không chiếm tiết học của người khác, tiết học chiến đấu một tuần chỉ có hai tiết, mọi người cũng nhận nhịn cho qua.

Nhưng mà hiện tại, Khánh Trần quả thật cũng không chiếm tiết giáo viên khác, nhưng lại tăng tòan bộ thời gian lên lớp.

Điều này đồng nghĩa với việc tăng một tiết học mỗi ngày!

Bây giờ, trong khi các giáo viên khác vẫn đang gấp rút dạy các bài học trong kế hoạch ban đầu của khóa học, Khánh Trần đã thực hiện một đường tắt khác đó là tăng rất nhiều giờ học.

Mấu chốt là, mới sáng sớm Khánh Trần đã tập luyện khiến bọn nhỏ trở thành bộ dạng như vậy, ban ngày bọn nhỏ làm gì còn tinh thần học các môn khác!

Mười giờ sáng, Khánh Trần vẫn chưa hề hay biết gì, ung dung chậm rãi cầm theo chiếc ghế xếp đi đến Long Hồ.

Ông lão không biết đã ngồi trên chiếc cầu từ lúc nào, nghe thấy tiếng bước chân của hắn liền tức giận nói: "Nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi, mới sáng sớm đã có mấy chục cuộc gọi đến Xu Mật Xử để tố cáo, cả trang viên Bán Sơn đã bị ngươi làm cho gà chó không yên!"

"Hả?"

Khánh Trần hơi sửng sốt một chút, hắn đặt chiếc ghế xếp để bên cạnh Ông lão: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có phải ngươi bảo Lý Khác dẫn theo đám học sinh đi chạy bộ không?"

Ông lão lạnh giọng hỏi.

"Đúng vậy." Khánh Trần tỏ vẻ không có việc gì nói:

"Ngươi nhìn đám con cháu Lý thị đi, đứa nào đứa nấy yếu ớt không chịu nổi, còn có hai đứa béo đến nổi đôi mắt sắp khép lại. Chỉ có kiên trì vận động mới có thể tạo ra sức mạnh cho bản thân mình, như vậy trong cơ thể mới tiết ra hormone giúp duy trì sự lạc quan và vui vẻ được.”

Ông lão hết nói nổi: "Có cần sớm như không? Ta nghe nói mới sáu giờ sáng Lý Khác đã thức dậy!"

"Chính ta yêu cầu sáu giờ." Khánh Trần suy nghĩ nói: "Chắc là hắn đoán đám học sinh sẽ không nghe lời hắn, bởi vậy mới thức sớm một chút, dành thời gian đi gọi mọi người.”

"Ở trường học đã có giáo viên khiếu nại ngươi rồi, nói ngươi làm ảnh hưởng đến trật tự dạy học thường ngày." Ông lão nói.

"Trật tự này, khi mọi người quen rồi thì sẽ ổn thôi."

Khánh Trần vẫn cảm thấy không phải việc gì lớn:

"Vừa mới bắt đầu, mọi người sẽ cảm thấy hơi mệt, nhưng sau khi cơ thể khỏe mạnh lên, tinh thần học tập vào ban ngày cũng sẽ được cải thiện rất nhiều. Lão gia tử, họ không hiểu được đạo lý này, nhưng người phải hiểu chứ. Đúng rồi, Xu Mật Xử đã trả lời họ thế nào?”

Ông lão im lặng hồi lâu: "Xu Mật Xử không trả lời.”

Không trả lời vốn dĩ cũng là một câu trả lời, ý của Xu Mật Xử rất đơn giản, việc trường học Lý thị chúng ta không định quan tâm.

Khánh Trần cười ha hả:

"Người xem, chỉ có khi ta thu phục được đám nhóc mới có thể tiếp tục dạy bọn nó những thứ mới được, giống như quyển sách nhỏ mà người cho ta."

Hai mắt ông lão sáng lên:

"Ngươi thật sự đã giải mã được?"

"Ừm." Khánh Trần gật đầu:

"Quả thật là một món đồ tốt, không có hậu quả về sau như giáo phái Mãnh Hổ, cũng không cần phải đánh mất đi thứ gì, chắc là cũng được xem như một phương pháp tu hành chính thống rồi.”

Hắn cũng hiểu được đại khái về tu hành trong thế giới này, những nhân vật lớn chia tu hành thành hai loại chính thống và không chính thống.

Cái gọi là không chính thống, đó là tu hành mà không có thuật hô hấp hỗ trợ, đem tới hiệu quả thương ứng và cả hậu quả về sau nữa, mà hạn mức cũng thấp.

Cái gọi là chính thống, đó là tu hành có hô hấp thuật hỗ trợ, tu hành bằng con đường này rất bình thản, không để hậu quả về sau.

Cho nên, sự khác biệt giữa chính thống và không chính thống đích là nằm ở thuật hô hấp, không chỉ thuật hô hấp của Chuẩn Đề Pháp, thuật hô hấp của Kỵ Sĩ, còn có một vài thuật hô hấp khác mà những người tu hành chân chính nắm bắt được.

Điều này làm cho Khánh Trần có cảm giác rằng, thuật hô hấp giống như “Thổ nạp” trong thế giới ngoài, người biết phương pháp Thổ nạp có thể thăng cấp lên cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, người không biết phương pháp Thổ nạp chỉ có thể làm một người bình thường trong cảnh giới Hậu Thiên.

Ông lão cảm thấy kỳ quái nói: "Tổ chức tà môn như vậy cũng có thể có được phương pháp tu hành chính thống?"

"Đương nhiên."