Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 751: Chiến Đấu Trong Đường Hầm 2




Quả bom vốn nên bốc khói nghi ngút, sau khi bị bắn lại không thể phát huy đầy đủ tác dụng, đến mức khói bụi hẳn phải tràn ngập trong đường hành lang lại biến thành thưa thớt.

“Bắn kiểu gì vậy? Đối phương cách chúng ta ít nhất 1000 mét, còn có thể bắn một phát trúng mục tiêu có thể tích giống bom khói sao? ĐM hơn nữa còn lực ném còn rất mạnh nữa? Là trùng hợp sao?”

Có sát thủ hỏi.

“Trên chiến trường đừng ôm suy nghĩ trùng hợp.”

001 bình tĩnh nói:

“Còn có mấy quả bom khói?”

“1 quả.”

“Đừng ném, ném vào bên cạnh ngươi đi.”

Vừa mới nói xong, một sát thủ lập tức tháo chốt bom khói đặt ở bên người.

Thế nhưng đạn bắn lén vẫn tới đúng hẹn, xuyên thẳng qua một thi thể, bắn vào bom khói đặt dưới đất.

Đám sát thủ giật mình, không phải là ngẫu nhiên! Đối phương có thể đoán được vị trí của bom khói trong sương mù!

Cũng may chỉ có một chút, lần này khói toả ra từ bom không bị đánh tan hoàn toàn, ít nhất có thể che chắn được một chút tầm mắt.

“Leo ra, nhanh.”

001 giận dữ hét lên:

“Khói mù này không duy trì được bao lâu, có thể bò xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

Lúc này, 001 đã không còn tự tin trước đó nữa.

Đúng là cao thủ cấp B rất lợi hại, dù ở trong tổ chức nào, cao thủ cấp B đều là một trong những người có sức chiến đấu cao nhất, là trụ cột vững vàng của một tổ chức.

Nhưng địa hình ở đây rất đáng ghét, thậm chí hắn còn không nghĩ ra biện pháp gì để thuận lợi tránh đạn.

Năng lực của 001 đều bị giới hạn trong con đường nhỏ hẹp này, tay bắn tỉa lại không hề bị hạn chế.

Tám người còn lại ra sức bò ra ngoài, chỉ cầu một chút hy vọng sống.

Họ đều là chiến sĩ gen dũng mãnh, lúc bò sát đất nhanh như một con rắn.

Thế nhưng họ vừa mới bò được 700 mét, sương mù trong đường hành lang đã bị gió thổi tan.

“Nổ súng bắn vỡ đèn dạ quang đi, như thế hắn sẽ mất đi tầm nhìn.”

Có người nói:

“Bây giờ chúng ta cách hắn ít nhất 1600 mét trở lên, có rất ít tay bắn tỉa giữ được độ chính xác ở khoảng cách này, dù sao đường hành lang chỉ có một, chúng ta mò mẫm leo ra cũng được.”

Nguồn sáng duy nhất trong đường hành lang này chính là đèn dạ quang trên vách tường.

Một giây sau, có người đưa tay bắn nát một chiếc đèn.

Nhưng hắn còn chưa kịp nhắm vào cái đèn tiếp theo, bàn tay nắm chặt súng ống cũng đã không cánh mà bay.

Tiếng súng ngắm công phá vang lên trong hành lang, dù cách xa nhau 1,7 cây số cũng khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

Đám sát thủ chấn động, ở đây không chỉ có một tay bắn tỉa đang ẩn nấp, tay bắn tỉa này có thể bắn trúng tay họ ở khoảng cách xa như vậy!

CMN cách nhau 1700 mét lận đấy, 1700 mét là khái niệm gì, cho dù ở trong con đường chật hẹp, tay bắn tỉa cũng không thể mạnh như vậy được.

Một tay bắn tỉa như thế này, chỉ sợ ở trong tập đoàn quân Liên Bang cũng có thể dễ dàng lấy được chức vô địch môn bắn súng!

Ở cuối đường hành lang còn ít nhất năm mươi cái đèn dạ quang, họ có bao nhiêu cánh tay để bị bắn trúng chứ?

Một chỗ khác trong đường hành lang, Khánh Trần đã sớm mở giá ba chân, bình tĩnh nằm sấp trên mặt đất.

Dường như tiếng nổ vang không hề ảnh hưởng đến hắn, ba cái xương nhỏ ở tai không hề nhúc nhích, mà ở trạng thái hoàn toàn không lan truyền chấn động.

Thay đổi mà chín con Long Ngư đã mang đến cho Khánh Trần còn lớn hơn tưởng tượng.

Nhưng vào lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên đứng dậy, dùng hai tay cầm lấy súng ngắm đen, chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Hắn bóp cò súng liên tục, nhận lấy những món quà tự đưa đến cửa này.

Thậm chí Khánh Trần còn không để ý rốt cuộc cấp bậc của đối phương là gì, hôm qua ông lão đã làm hắn nghĩ thông suốt, cao thủ thực thụ khinh thường việc đi mật đạo, cũng chưa chắc đã dám đến trang viên Bán Sơn chịu chết.

Cho nên, cứ là người đi vào mật đạo này đều không thể chống lại được “Lấy Đức Phục Người”.

Khánh Trần nhanh chóng đi về phía trước, cũng không phải hắn to gan thích mạo hiểm, mà khi đối phương tiếp tục bò về trước, nếu hắn muốn bắn mục tiêu ở tầm xạ, đường đạn hình vòng cung không đủ góc độ, sẽ bắn vào trần nhà.

Đám sát thủ nghe thấy tiếng súng càng ngày càng gần mình, hai tên trong đó bối rối đứng dậy muốn dùng tốc độ nhanh nhất xông ra khỏi đường hành lang.

Hai tên sát thủ dẫm lên cơ thể đồng bạn đang bò để chạy về phía trước, 001 nói thầm một câu “Ngu xuẩn”.

Một tiếng súng vang lên, viên đạn đồng thời xuyên qua hai người, phải biết những sát thủ này đều mặc áo chống đạn, nhưng tay bắn tỉa luôn có thể bắn trúng cổ họ.

Một giây sau, thi thể của hai người ngã xuống chặn đường của mấy người 001.

Nói cách khác, nếu họ muốn tiếp tục đi ra khỏi đường hành lang thì phải bò lên thi thể mới được.