Như vậy, tất cả đều bị lộ trong tầm mắt của tay bắn tỉa.
001 nghiêm túc nói:
“Không cần bò tiếp nữa, chỉ còn lại một con đường, cược! Cùng nhau tiến lên, giết hắn! Bằng vào lực cánh tay của ta, dù các ngươi chết hết, ta vẫn có thể nhấc hai người lên làm lá chắn, cùng lắm cũng chỉ bị thương một chút, như vậy mới có một chút hy vọng sống sót.”
Đám sát thủ do dự.
001 tiếp tục nói:
“Nghĩ tới người nhà của các ngươi, trong đường hành lang có một tay bắn tỉa cấp bậc thế này. Các ngươi chắc chắn sẽ phải chết, nhưng người nhà của các ngươi thì sao?”
Năm tên sát thủ còn lại khẽ cắn môi:
“Giết hắn!”
001 nói:
“Được, ta đếm ngược ba tiếng, cùng nhau đứng lên xông về phía tay bắn tỉa!”
“3.”
“2.”
“1.”
Năm tên sát thủ đồng thời đứng dậy nhào về phía Khánh Trần.
Thế nhưng 001 cũng không xông lên với họ như đã nói, đứng dậy chạy đến cửa ra vào đường hành lang nhanh như một mũi tên!
Tiếng súng ngắm như sấm sét.
Phát thứ nhất, hai tên sát thủ tấn công theo kiểu tự sát ngã xuống, còn lại ba tên.
Phát súng thứ hai, lại thêm hai tên sát thủ tấn công theo kiểu tự sát bị bắn xuyên qua cổ ngã xuống, chỉ còn lại một.
001 nghe thấy tiếng súng sau lưng, nhìn lối ra gần trong gang tấc, hy vọng đã dâng lêntrong lòng.
Phát súng thứ ba.
001 không ngờ Khánh Trần không bắn tên sát thủ tấn công còn lại, mà lướt qua cổ đối phương, bắn trúng cổ hắn.
Thế giới tối đi.
Trong mơ hồ, bên trong đường hành lang lại truyền tới một tiếng vang.
001 đã hiểu, từ đầu, tay bắn tỉa mai phục ở đường hành lang không có ý định cho bất kì người nào chạy thoát.
Không ai biết đã có một trận giết chóc nghiền ép xảy ra dưới lòng đất rộng bảy mét khu Tam Thượng, hơn nữa người chết còn là chiến sĩ gen cấp B, người thắng là một người tu hành vừa tăng lên cấp D không lâu.
Khánh Trần ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong hành lang, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Cao thủ cấp B kia có năng lực hành động quá nhanh, suýt nữa đã để đối phương chạy mất.
Hơn nữa hôm nay đúng là may mắn, nếu đường hành lang này rộng hơn một chút, với năng lực hành động của đối phương, mình không thể nhắm chuẩn.
Cho dù đầu óc hắn có thể, nhưng động tác tay cũng sẽ không theo kịp.
Khánh Trần vừa thấy may mắn cũng càng thêm cảnh giác, trước khi mình đạt tới cấp C, nếu gặp phải cao thủ cấp B ở bên ngoài, dù hắn có súng ngắm trong tay cũng nhất định phải cực kì cẩn thận.
Vào lúc này, Con Rối Giật Dây trên cổ tay thiếu niên rất kích động, con rắn trong suốt vô cùng hưng phấn ngẩng đầu lên.
…
Không ai có thể sống sót sau khi bị đạn bắn xuyên qua cổ.
Ngay cả cao thủ cấp A cũng thế.
Khánh Trần đi lại bên trong hành lang. Lúc hắn đi qua, ánh sáng trên đèn treo hắt vào khuôn mặt hắn, càng đi về phía trước, nhìn càng hắc ám.
Lúc này, Lấy Đức Phục Người đã được hắn thu lại. Vì Khánh Trần tự tin, trừ hắn ra, trong hành lang không còn ai sống sót.
Con Rối Giật Dây trên cổ tay đang nhảy múa. Chỗ nào Khánh Trần đặt chân qua, thi thể cùng vết màu đều biến mất.
Khi Khánh Trần hiến tế xác của tên cao thủ cấp B cuối cùng, sợi tơ của Con Rối Giật Dây bị nhuộm đỏ do đang hút máu, Con Rối lớn lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sợi tơ thứ hai liền dài thêm mười lăm mét trong chớp mắt.
Khánh Trần suy nghĩ, một tên cấp B có thể giúp dài thêm mười lăm mét, vậy cấp A thì sao? Liệu có thể hoàn thành sợi tơ thứ hai ngay lập tức?
Bất quá, làm sao có thể giết cấp A dễ dàng như vậy.
Đêm nay, Khánh Trần có thể lợi dụng vị trí để giết chết một tên cấp B đã là cực kỳ may mắn. Nếu tưởng tượng đến cảnh hắn tự tay giết chết một tên cấp A thì có chút mơ mộng hão huyền.
Vả lại, nếu không có Vô Tâm Đồng Linh, hắn cũng không thể nắm bắt thời cơ ra tay tốt như vậy.
Khánh Trần nhớ lại lúc treo Vô Tâm Đồng Linh trên mái hiên, theo trí nhớ của hắn, đó không phải vị trí ban đầu hắn treo.
Ngay cả cách thắt nút cũng khác.
Chắc lúc hắn đang làm bạn với ông lão ở Long Hồ, có người đã lén lút thay đổi a.
Xem ra, đối phương chỉ muốn đùa giỡn với mình, không muốn giết hắn.
Nếu vậy, ngày mai không cần oán trách với lão gia tử.
Khánh Trần tiếp tục suy nghĩ, hắn cảm thấy những tên cấp B đều chết ở đây, dù là người của Jindai hay Kashima phái đến, e là đối phương sẽ đoán được nơi này chính là cái bẫy.
Chắc không còn ai đến nữa.
Đây là lúc đi xử lý chuyện của La Vạn Nhai.
Lúc trước, Khánh Trần không cứu La Vạn Nhai vì muốn xem thử năng lực của tên rắn độc Lạc thành - La tổng này như thế nào, nên hắn để đạn bay một lúc.
Nói thật, chính hắn cũng không ngờ viên đạn này lại bay mất ba ngày, thời gian bay thực sự khá lâu...
Cũng không biết vị này có chịu nổi hay không…
Nhưng việc cứu La Vạn Nhai cũng không thể tiến hành ngay bây giờ, trạng thái mạnh nhất ngày hôm nay của hắn đã bị tiêu hao…
Khánh Trần cần nghỉ ngơi dưỡng sức.