Hắn quay người trở về hành lang.
Khi Khánh Trần từ hàng lanh quay lại biệt viện Thu Diệp, bỗng phát hiện có gì sai sai.
Không biết từ lúc nào có thêm một người trong phòng.
Khánh Trần nhìn thấy Lý Trường Thanh thân mặc áo da màu đen, tóc dài bung xoã, đang ngủ trên giường của mình. Tinh thần đối phương mệt mỏi, không còn rực rỡ như ngày thường.
Lông mi của cô gái khẽ động, rõ ràng là đang giả vờ ngủ.
Khánh Trần nhìn mộc bài có khắc ba chữ “miễn tiếp khách” của mình bị Lý Trường Thanh ném lên trên bàn.
Hắn có chút dở khóc dở cười, nữ cường nhân này thực sự không thèm nói đạo lý, hắn vất vả đặt ra quy tắc với đám người Lý thị, nhưng không ngờ lại vô dụng với Lý Trường Thanh.
Lúc này, Lý Trường Thanh nghe thấy tiếng động, chậm rãi mở mắt.
Nàng nhìn Khánh Trần cách đó không xa, khẽ cười nói:
“Về rồi sao?”
“Ừm.”
Khánh Trần gật đầu, làm như không có chuyện gì hỏi:
“Ngủ quên à?”
Lý Trường Thanh cũng gật đầu:
“Mùi trên giường của ngươi rất dễ chịu, vừa nằm đã ngủ. Dạo này ta rất hay bị mất ngủ, hay sau này ta ở đây với ngươi?
Khánh Trần bình tĩnh nói:
“Nếu ngươi thấy mùi dễ ngửi, có thể mang chăn mền đi, ngày mai ta bảo Lý Khác mang một bộ khác tới.”
“Nhàm chán.”
Lý Trường Thanh nằm ngang trên giường, hai tay chống đầu, tò mò nhìn Khánh Trần:
“Vừa nãy ta nghe loáng thoáng có tiếng súng, ngươi ở trong mật đạo giết người à? Nhưng mà ta thấy ngươi cũng không bị gì, đối thủ yếu lắm à.”
“Ngươi biết sự tồn tại của mật đạo sao?”
Khánh Trần không đề cập chuyện có người cấp B trong đám sát thủ mà chỉ hỏi.
“Mới biết hôm nay thôi.”
Lý Trường Thanh cười:
“Lão gia tử nói cho ta biết, để ta trông chừng bên ngoài chung cư Thế Giới Vi Mô để tìm cơ hội tìm hiểu nguyên nhân, không ngờ lại bắt được người. Bất quá, ngươi yên tâm, mặc dù người của ta đang canh giữ bên ngoài chung cư Thế Giới Vi Mô, nhưng họ không biết bên trong có lối đi vào mật đạo. Đúng rồi, sát thủ trong đó chết hết rồi sao? Ta còn muốn thẩm vấn họ một chút.”
Khánh Trần nhíu mày:
“Ngươi phải nói sớm thì ta mới để chúng sống chứ.”
“Không sao.”
Lý Trường Thanh nhổm dậy, ngồi khoanh chân trên giường Khánh Trần rồi cười nói:
“Chuyện đó không quan trọng, ngươi không sao là được rồi.”
Khánh Trần bỗng nhiên nhận ra, không phải tình cờ mà cô gái trước mặt lại đến đây lúc nửa đêm, cũng không phải đến để chữa bệnh mất ngủ.
Đối phương biết được đêm nay sát thủ sẽ hành động, chủ yếu đến biệt viện Thu Diệp là để bảo vệ hắn.
Chỉ là về sau thấy Khánh Trần vẫn an toàn nên không ra tay!
Không thể phủ nhận, Lý Trường Thanh đối xử với hắn rất tốt, nàng đưa thuốc biến đổi gen, lại không nề hà đêm khuya để bảo vệ hắn chu toàn. Dù Khánh Trần miệng không nói, nhưng lại nhớ kỹ trong lòng.
Bất quá, Khánh Trần đưa tay chỉ vào mộc bài ở trên bàn:
“Ngươi không hiểu ba chữ bên trên à?”
Lý Trường ra vẻ tức giận nói:
“Sao, ta là người đưa ngươi vào trang viên Bán Sơn, còn đối tốt với ngươi, chẳng lẽ lại không được đặc cách sao? Đồ không có lương tâm! Ngươi biết không, ta còn tự mình treo Vô Tâm Đồng Linh trên mái hiên cho ngươi đây này!
Khánh Trần khẽ sửng sốt, ra là vậy.
“Dĩ nhiên ngươi được đặc cách.”
Khánh Trần thở dài nói:
“Bất quá, tốt xấu gì ngươi cũng nên đem mộc bài miễn tiếp khách treo lên lại a. Lỡ có ai đến bái phỏng thì làm sao bây giờ?”
“Sao, ngươi sợ người khác biết ta đang ở đây với ngươi?”
Lý Trường Thanh không còn giận nữa, cười nhẹ nhàng mà hỏi:
“Sợ gì, cây ngay không sợ chết đứng...Thôi thôi đừng giận mà, lần sau ta sẽ treo mộc bài ‘miễn tiếp khách’ mà.”
“Ta không giận.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Nếu nằm ở đây thật sự giúp ngươi dễ ngủ, không sao, ta có thể nghỉ ngơi ở ghế tựa bên ngoài.”
Lý Trường Thanh suy nghĩ cẩn thận, thật ra nàng đang nói dối, giường này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có hương vị sạch sẽ do thường xuyên được giặt giũ phơi nắng.
Nhưng khi nằm trên giường, nàng cảm thấy vô cùng an toàn.
Cảm giác an toàn này cũng không phải là do nàng tự ảo tưởng, nó như lúc Khánh Trần liều mạng xông vào cao ốc khi nàng bị tập kích.
Lý Trường Thanh cười:
“Vậy ta cũng không khách sáo, sau này mỗi lần bị mất ngủ sẽ lập tức đến nơi này của ngươi.”
“Ta thấy ngươi có vẻ rất mệt mỏi, thành phố số 18 gần đây xảy ra rất nhiều chuyện sao?”
Khánh Trần hỏi.
“Ừm.”
Lý Trường Thanh nói:
“Jindai cùng Kashima cũng không quá thành thật, ngay cả những ứng cử viên giấu mặt của Khánh thị cũng tham gia náo nhiệt, có nhiều người chết mấy ngày nay. Hiện giờ thành phố số 18 đã thuộc về tay gián điệp. Ai cũng muốn thu lợi từ việc chuyển giao quyền lực của Lý thị, ngay cả vị Khánh thị giấu mặt kia cũng đã xuất hiện rồi.”
Khánh Trần hiếu kỳ hỏi:
“Vị Khánh thị giấu mặt kia là ai, tên là gì?”
Lý Trường Thanh lắc đầu:
“Không biết.”
Khánh Trần không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, hắn biết vị Khánh thị giấu mặt kia đã sớm tới thành phố này chứ không phải hôm qua.
Nói không chừng lúc này đối phương đang ngồi uống trà ở tầng 132 của cao ốc Lạc Thần.