Thời gian đếm ngược 88:00:00.
Tám giờ sáng.
La Vạn Nhai đang tham gia một buổi họp sáng.
Cái gọi là họp sáng, chính là bảy ‘người trong nhà' sẽ tập hợp lại một chỗ, sau đó mỗi người sẽ nói về quá khứ và những chuyện buồn mình từng trải qua.
Đây là khâu quan trọng nhất trong quá trình tẩy não, sau khi trải qua khâu này, những người tham gia tẩy não sẽ cảm thấy thân thiết hơn với những người khác.
Sự thật đã chứng minh, nếu ngươi kể một chuyện buồn trong quá khứ của mình cho một người bạn mới quen, chắc chắn quan hệ giữa hai bên sẽ thân thiết hơn.
Những người trong nhà sẽ tập trung lại để kể cho nhau nghe về những bí mật của mình, những bí mật đó có thể là những việc trái lương tâm mà họ từng làm, cũng có thể là những nỗi sợ mà họ không dám nói với ai.
Sau khi một người nào đó thổ lộ xong, sẽ có người đứng ra tổng kết và khuyên người đó nên và không nên làm gì, sau đó một đám ‘người trong nhà' sẽ khóc cùng ngươi, mọi người nói những lời an ủi động viên ngươi, dần dần ngươi sẽ nghĩ những người đang ngồi bên cạnh ngươi chính là anh chị em tốt nhất của ngươi, là những người ngươi có thể tin tưởng.
Ngoài ra, trong quá trình những người du hành thổ lộ bí mật của mình, họ sẽ vô tình làm lộ những tin tức ở thế giới ngoài, đây mới là mục đích chính của những người trông giữ.
Phần lớn mọi người đều nghĩ mình chỉ cần giữ tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không bị tẩy não.
Trên thực tế, quá trình tẩy não rất khó nhận ra, nó sẽ từ từ ăn sâu vào ý thức của mỗi người, ngay cả khi họ giữ được tỉnh táo….Nhưng La Vạn Nhai sẽ không như vậy.
Trong buổi họp sáng nay, La Vạn Nhai chợt nhớ lại những gì Bạch Trú từng nói với mình trước khi xuyên qua.
Vào lúc cuộc họp chưa kịp bắt đầu, hắn đã quay sang nhìn bảy người trông giữ đang đứng xung quanh:
"Chẳng phải chúng ta là người một nhà à, sao các ngươi không ngồi xuống chia sẽ gì đó cho mọi người."
Một người trông giữ lắc đầu:
"Không cần đâu, chúng ta sẽ đứng đây phục vụ cho mọi người."
Tất cả những người này đều nói chuyện rất dễ nghe.
La Vạn Nhai lắc đầu:
"Nếu các ngươi không thổ lộ thì làm sao chúng ta thân thiết hơn được, hơn nữa sao có thể để các ngươi đứng phục vụ chúng ta mãi được."
Một người tiếp tục lắc đầu:
"Không cần."
Lúc này, La Vạn Nhai bỗng nghi ngờ nói:
"Chẳng phải chúng ta đều là người nhà sao, nếu chúng ta chúng ta đã là người nhà thì sao có thể phân biệt đối xử được? Các ngươi không coi chúng ta là người nhà?"
Những người du hành bị tẩy não đều ngẩng đầu lên.
Những người trông giữ quay sang nhìn nhau rồi thầm tự nhủ, có phải tên La Vạn Nhai này bị tẩy não thành công quá rồi không, hắn nghĩ tất cả đều là người nhà của hắn sao?
Nhưng họ không thể nói thẳng ra như vậy, nếu bây giờ họ nói "Chúng ta không phải người nhà", chẳng phải khiến quá trình tẩy não cả tháng nay thất bại sao?
Mọi người đều thầm tự nhủ, có phải tên La Vạn Nhai có âm mưu gì đó?
Nhưng cả tháng nay La Vạn Nhai là người biểu hiện tốt nhất, hắn cũng là người bị tẩy não sâu nhất, có lẽ vì hắn bị tẩy não quá tốt nên mới nghĩ mọi người là người nhà của hắn thật.
Mấy người trông giữ chần chừ một lúc, sau đó tất cả đều cười ngồi xuống:
"Được thôi, hôm nay chúng ta cũng bắt đầu thổ lộ bí mật của mình."
La Vạn Nhai cảm động nói:
"Đây mới là chuyện người một nhà nên làm. Các ngươi cứ yên tâm, người nhà của ngươi ở đây sẽ giúp ngươi xoa dịu nỗi buồn."
Trong suy nghĩ của những người bị tẩy não, nếu người chia sẻ nói những bí mật đau buồn của họ thì những người nghe sẽ là người giúp họ gánh chịu nỗi đau đó.
Lúc đầu những người trông giữ chỉ tùy ý chia sẻ một số chuyện buồn nhỏ nhặt, nhưng sau đó La Vạn Nhai đã khơi gợi thêm để họ nói thêm nhiều bí mật nữa, bầu không khí dần thay đổi….
….
Trong biệt viện Thu Diệp.
Khánh Trần đang kiểm tra tiến độ tu luyện của các học sinh, nhưng đến lượt Lý Y Nặc và Nam Canh Thần, hắn lại bỏ qua.
Không phải Khánh Trần không muốn biết tiến độ của hai người như thế nào, mà vì mỗi lần kiểm tra tiến độ tu luyện của họ, hắn lại có cảm giác mình đang thám thính chuyện riêng tư của họ.
Dần dần Khánh Trần cũng mặc kệ, họ tu luyện nhanh hay chậm thì có liên quan gì đến hắn.
Ngoại trừ những người có cách riêng để đẩy nhanh tiến độ, người có tiến độ nhanh nhất trong những người còn lại là Lý Thúc, xếp thứ hai là Lý Đồng Vân và Khánh Nhất!
Mỗi ngày những người khác chỉ thắp sáng được khoảng 1 điểm sáng, nhưng mỗi ngày hai người này đều thắp sáng được 2 điểm sáng.
Khánh Trần cũng khá bất ngờ với chuyện này, không ngờ tên nhóc này không chỉ có thiên phú, mà còn rất chăm chỉ tu luyện.
Khánh Trần nghi ngờ hỏi Khánh Nhất:
"Ngươi có làm chuyện gì không."
Khánh Nhất bất đắc dĩ nói:
"Tiên sinh, chẳng phải ngươi cũng biết ta đang ở biệt viện Thanh Sơn sao, ta có thể làm gì được?"
"Ngươi có thiên phú rất tốt.”