Khánh Trần dở khóc dở cười, gia chủ đang bệnh nguy kịch mà nàng còn tâm tư ra ngoài chơi, xem ra đối phương biết ông lão giả bệnh nên mới không lo lắng gì.
Nghĩ tới đây, hắn cũng yên lòng.
Sau khi rời khỏi hội trường, Khánh Trần không biết nên đi đâu, không biết trời xui đất khiến thế nào hắn lại đến Long Hồ.
Nhưng chưa đến Long Hồ, hắn đã thấy ông lão mặc bộ quần áo khác đang ngồi chuẩn bị mồi câu dưới ánh trăng trên cây cầu phía xa!
Khánh Trần lại gần rồi tức giận nói:
"Sao ngài lại diễn qua loa như vậy, nửa giờ trước ngài còn đang hấp hối cơ mà, sao nửa giờ sau đã chạy đến đây câu cá được?"
Ông lão cũng tức giận nói:
"Ngươi còn không thèm hỏi han ta có làm sao không, ta đang hấp hối mà ngươi vẫn còn tâm tư đến Long Hồ câu trộm Long Ngư của ta?"
"Như nhau cả thôi.”
Hôm nay Khánh Trần không mang theo ghế nên hắn đành ngồi khoanh chân cạnh ông lão:
"Ngài đang diễn cho ai xem? Trong hội trường lúc đó vừa ồn ào vừa hỗn loạn, ngài mà nguy kịch thêm chút nữa thì có lẽ những người ở đó sẽ bắt đầu kêu khóc như đám tang mất."
"Ta không cố ý diễn cho ai xem.”
Ông lão thở dài nói:
"Thật ra vì mấy hội nghị lúc trước quá dài dòng, mỗi lần ta tuyên bố xong một quyết định là họ sẽ cãi nhau rất lâu, muốn công bố chuyện lớn một chút là ta phải cân nhắc mấy ngày mới dám nói, bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần ta nói hết một lượt rồi đi. Ta sắp chết rồi, làm gì còn thời gian cãi nhau với họ nữa?"
Khánh Trần yên lặng:
"Chỉ vì chuyện này mà ngài cố ý làm to chuyện lên sao?"
Không muốn nghe những người khác cãi nhau mà gia chủ của một gia tộc lớn như hắn lại dùng cách ngây thơ như vậy.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì những người đứng đầu như hắn cũng chỉ là con người mà thôi.
Ông lão liếc mắt nhìn thiếu niên:
"Thời gian của ta chỉ còn vài ngày nữa, chẳng lẽ ta không nên trân trọng khoảng thời gian này sao? Ta không muốn lãng phí thời gian nghe họ cãi nhau nữa. Số thời gian còn lại của ta có lẽ chỉ tính bằng giây nữa thôi."
"Được rồi, nghe cũng có lí.”
Khánh Trần cảm thán.
Ông lão quang lưỡi câu ra ngoài, sau đó vừa nhìn phao vừa nói:
"Lúc còn trẻ, ta luôn nghĩ thời gian của mình còn rất nhiều, lúc đó ta luôn tự nhủ, sau này ta sẽ thực hiện những việc ta muốn làm. Nhưng sau đó tuổi trẻ của ta dần chôn vùi trong danh vọng, ta cứ thầm nhủ nốt việc này là ta sẽ đi, những hết việc này lại đến việc khác, thời gian của ta cứ thế trôi qua, nếu biết trước mình sẽ tiếc nuối thế này thì có lẽ ta đã sớm giả chết từ mấy chục năm trước để đi chơi rồi."
Khánh Trần thầm tự nhủ, nếu ngài thật sự giả bệnh từ mấy chục năm trước, có lẽ mọi người sẽ không tin đâu.
Hắn hỏi:
"Lúc đầu ta còn tưởng ngài sẽ tuyên bố người thừa kế trong hội nghị cơ, nhưng cuối cùng ngài lại chẳng nói gì đến chuyện này cả."
Ông lão cười:
"Ngươi thì biết cái gì, việc nhỏ mở đại hội, việc lớn mở tiểu hội, sao có thể để hơn một trăm người quyết định một chuyện lớn như vậy được, nếu cho họ bàn bạc thì không biết bao giờ mới xong."
"Nghe cũng có lí.”
Khánh Trần nói:
"Ta còn tưởng ngài lo trong hội trường có nội gián nên mới cố ý không nói chuyện quan trọng nhất."
"Ta không dám chắc có ai trong họ là nội gián hay không.”
Ông lão chậm rãi nói:
"Nhưng chắc chắn sẽ sớm có kết quả thôi."
"Sắp có sao?"
Khánh Trần tò mò nói:
"Chẳng phải họ đều là những nhân vật lớn trong Lý thị à, sao những người đó lại phản bội gia tộc mình?"
Ông lão nói:
"Không phải tất cả những người ngồi trong hội trường đều đang cầm quyền, ví dụ như những người vừa bị tước quyền lực như Lý Vân Dịch, ngươi nghĩ hắn có oán hận ta không? Ý của ta không phải Lý Vân Dịch là nội gian, mà trong mấy trăm năm qua, từng có rất nhiều người bị Lý thị tước quyền lực như hắn, làm gì có chuyện lợi ích sẽ chia đều cho mọi người."
"Ta hiểu rồi.”
Khánh Trần gật đầu.
Ông lão đột nhiên nói:
"Có lẽ mấy ngày nữa ta sẽ không thể đến Long Hồ, ngươi cứ đến đây lấy cá, dù sao ngươi cũng câu nhanh hơn ta."
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Sao ngài lại tốt với ta như vậy, ý ta là, ngài không nhất thiết phải làm như thế."
Ông lão cười:
"Không phải chuyện gì cũng có lí do, đời ngươi chỉ có lúc còn nhỏ và lúc về già là thoải mái nhất, nếu một đứa trẻ làm sai điều gì thì ngươi có thể nói hắn còn nhỏ, nếu người già làm sai gì đó thì ngươi có thể nói họ già nên lẩm cẩm. Chỉ có khoảng thời gian giữa hai giai đoạn đó là ngươi phải tỉnh táo suy nghĩ mọi việc. Lúc trước ta không dám đối xử tốt với đứa cháu nào. Không phải vì chúng không đáng yêu, mà vì nếu ta ôm hôn đứa trẻ nào, chắc chắn trong trang viên sẽ đồn thổi ta đang ra ám hiệu cho nhánh đó."
"Bây giờ ta sắp xuống mồ rồi, ai thèm quan tâm họ đang nghĩ gì nữa.”
Ông lão vui vẻ cười nói:
"Họ đều nói ngươi là con riêng của ta, nhìn họ đoán già đoán non thật thú vị. Ngươi không biết lúc ta đề cấp đến chuyện tôn sư trọng đạo, biểu cảm trân mặt đám người đó buồn cười thế nào đâu."