Chỉ có những người từng tham gia quân đội như họ mới hiểu, khi nào họ có thể trở thành siêu phàm giả thì mới có khả năng sống sót trên chiến trường.
Lúc này bỗng có người đẩy xe lăn vào hội trường, người đẩy xe lăn chính là người đàn ông trung niên giao Chuẩn Đề Pháp cho Khánh Trần, người ngồi trên xe lăn chính là ông lão.
Sắc mặt ông lão trắng bệch, bờ môi tìm ngắt, phía sau hắn là hơn 10 bác sĩ và y tá đứng sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào ngoài của hội trường.
Khánh Trần thầm tự nhủ, rõ ràng lúc ngài đến Long Hồ câu cá đâu có yếu ớt đến mức này.
Hắn đã làm gì mới biến thành thế này!
Nhưng hắn phải công nhận ông lão diễn rất đạt, nhìn sắc mặt yếu ớt của hắn mà xem, như hắn đang khó thở thật vậy.
Khánh Trần nhìn một vòng xung quanh, biểu cảm trên mặt những người ngồi đây đều không thay đổi nhiều.
Chẳng lẽ chỉ mình hắn biết ông lão đang diễn trò sao?!
Không đúng, có lẽ Lý Vân Thọ cũng biết chuyện này, chỉ là hắn không thể chắc chắn người khác có biết không thôi.
Thật ra Khánh Trần không biết, không phải ai muốn đến gần Long Hồ cũng được, nơi đó có rất nhiều bảo vệ nên tất cả những người không có phận sự đều không thể lại gần, thậm chí bọn Lý Thúc, Lý Khác muốn đến gần cũng không được.
Không phải lúc nào trang viên Bán Sơn cũng yên bình như bây giờ, chẳng qua Khánh Trần đến đây đúng lúc nó yên bình trước cơn bão mà thôi.
Ông lão không nhìn Khánh Trần mà chỉ yếu ớt nói:
"Vì sức khỏe ta không tốt nên hội nghị lần này ta sẽ nói thật ngắn gọn, ta nói xong, nếu các ngươi có ý kiến gì mới được nói. Các ngươi cứ coi như đây là nguyện vọng hay lời căn dặn cuối cùng của ta cũng được, ta chỉ cần các ngươi chú ý lắng nghe."
Ông lão tiếp tục nói:
"Chuyện thứ nhất, khi nào Lý thị còn tồn tại thì việc tiêu diệt hai nhà Jindai và Kashima vẫn là mục tiêu được ưu tiên hàng đầu của Lý thị."
"Chuyện thứ hai, từ giờ trở đi tất cả sản nghiệp về thuốc biến đổi gien và tình báo trong tay Lý Vân Dịch sẽ chuyển cho Lý Trường Thanh. Bây giờ liên bang sắp nổ ra chiến tranh, tổ chức tình bào chỉ nên nằm trong tay một người, ta không muốn nó tiếp tục rời rạc như bây giờ."
Hắn chỉ bảo Lý Vân Dịch giao quyền chứ không hề nói giao chức vụ gì cho hắn, chẳng khác gì ông lão vừa cách chức Lý Vân Dịch.
Rất có thể vì những việc Lý Vân Dịch làm trong quá khứ đã khiến ông lão không hài lòng, mấy chục năm sau nhánh nhỏ nhà Lý Vân Dịch sẽ khó có cơ hội quay lại vòng tròn quyền lực của gia tộc một lần nữa.
"Chuyện thứ ba, không cần biết xảy ra chuyện gì, thị trường ở phương bắc nhất định không được phép gián đoạn."
"Chuyện thứ tư, trong vòng 30 năm tới, không được để dự luật về tài chính và thuế vụ tuột khỏi tay chúng ta, đây chính là một trong những thứ duy trì nền tảng Lý thị."
"Chuyện thứ năm...."
Ông lão liên tục dặn dò hơn 10 chuyện, mãi đến chuyện cuối cùng:
"Chuyện thứ mười chín, từ trước đến nay Lý thị luôn tuân thủ cấp bậc trong gia tộc và tôn sư trọng đạo, ta không muốn những người ngồi đây quên mất truyền thống của Lý gia."
Hắn vừa dứt lời, mọi người trong hội trường đều ngẩn người, rõ ràng gia chủ đang cố ý nói với những người ngồi đây, không ai có quyền chất vấn địa vị của Khánh Trần ở Lý thị!
Trong mười chín truyện vừa rồi, ông lão không hề đề cập câu nào đến chuyện thuyên chuyển chức vị trong quân đội liên bang, cũng không nói ai sẽ là người nhận chức gia chủ tiếp theo, vậy mà hắn lại nhắc về vấn đề tôn sư trọng đạo.
Chuyện này khiến rất nhiều người ngồi đây không hiểu nổi.
Lúc này, ông lão nói:
"Tốt, ta nói xong rồi, các ngươi có gì muốn nói không?"
Bên bàn dài, Lý Vân Dịch bỗng đứng lên:
"Cha, ta đã gì làm sai sao, tại sao ngươi lại chuyển tất cả quyền lực của ta cho Lý Trường Thanh, nàng có gì...."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì ông lão đã đổ ầm xuống.
Cả hội trường lập tức nháo nhào lên, ngay cả người luôn giữ bình tĩnh như Lý Vân Thọ cũng gào lên:
"Bác sĩ, y tá, mau vào đây!"
Tất cả những người ngồi trong hội trường đều ngơ ngác, Lý Vân Dịch cũng ngẩn người tại chỗ, hắn không ngờ mình còn chẳng có nổi một cơ hội để biện bạch.
Sau khi bác sĩ xông vào, lại có một đội binh sĩ được trang bị súng ống đầy đủ đi vào hội trường:
"Xin mời các vị xếp hàng rời khỏi đây."
Khánh Trần ngơ ngác đi theo binh sĩ ra ngoài, thậm chí bây giờ hắn vẫn không phân biệt được mọi chuyện là thật hay là giả, ông lão có thật sự phát bệnh hay không.
Cũng có thể vì dạo gần đây ông lão thường đến Long Hồ câu cá, cộng thêm không khí ở đó vừa rét lạnh vừa ẩm ướt nên bệnh của hắn mới nặng thêm.
Nhưng đúng lúc này, Lý Trường Thanh được lão Cửu hộ tống ra ngoài lúc trước đã lại gần hắn:
"Bây giờ trời còn chưa tối, ngươi cứ chờ ta ở biệt viện Thu Diệp, chút nữa ta sẽ sang."