Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 766: Giải Cứu La Vạn Nhai 2




Những người trông giữ không thèm giả vờ thân thiết hay nói tổ chức cần 'Quyên tiền' nữa, có lẽ vì kế hoạch tẩy não mà họ cố thực hiện hơn 1 tháng nay đã thất bại nên những người này mới lộ bộ mặt hung ác để uy hiếp những người du hành.

Cũng có thể vì họ phát hiện mình suýt bị tẩy não ngược lại nên mới thẹn quá thành giận.

Nhưng có vẻ La Vạn Nhai vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn còn kiên nhẫn nói:

"Mọi người đều là người trong nhà mà...."

Bảy người trông giữ đều quay sang chĩa súng thẳng vào đầu hắn:

"Người nhà mẹ ngươi ấy, ngươi còn nói thêm câu nào nữa là lão tử sẽ nổ súng bắn chết ngươi. Đừng trách chúng ta, chúng ta cũng có người nhà của mình, nếu một người trong số các ngươi chạy thoát thì một người thân của ta sẽ bị giết."

Lúc này, đám người trông giữ đã tỉnh táo lại, bây giờ họ đều biết mình là ai và mục đích họ đến đây để làm gì.

La Vạn Nhai bắt đầu tuyệt vọng, nếu hắn bị chuyển đi thì không biết đến ngày tháng năm nào hắn mới được cứu nữa.

Không biết người của Bạch Trú đang ở đâu? Chẳng phải họ đã nói sẽ cứu hắn sao, tại sao mấy ngay rồi mà vẫn không thấy ai đến!

Sau khi người du hành đưa hai tay ra sau, những người trông giữ sẽ dùng khóa ngón tay bằng kim loại rồi cố định trên ngón cái, thứ này dễ dùng hơn nhiều so với còn tay, nếu ai đó bị khóa bằng thứ này thì chắc chắn không thể tự cởi bỏ được.

Mọi người bị áp giải vào lối thoát hiểm rồi đi theo cầu thang xuống dưới.

Lúc đầu La Vạn Nhai còn nghĩ Bạch Trú chưa cứu hắn vì không thể xông vào căn nhà đó, khi nào hắn được áp giải ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽ được cứu, nhưng mãi đến khi họ xuống đến bãi đậu xe mà hắn vẫn không thấy động tĩnh gì cả.

Lần này, La Vạn Nhai đã hết hi vọng rồi.

Nhưng ngay khi hai chiếc xe chở họ vừa phóng ra khỏi tầng hầm.

La Vạn Nhai lại nhìn thấy trên người tên tài xế đang lái xe bắn ra rất nhiều máu tươi.

Một viên đạn khác bỗng xuyên qua phần thân xe bên cạnh hắn, sau đó cắm vào một người trông giữ ngồi cách hắn không xa, sau đó viên đạn kia lại xuyên qua cơ thể người đó rồi bắn ra ngoài thân xe bên kia.

Mãi đến khi mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai tiếng súng mới vang lên bên tai họ.

"Tay bắn tỉa!"

Một tên người trông giữ gào lên:

"Nhanh lái xe!"

Nhưng quá muộn rồi.

Một giây sau, tài xế lái hai chiếc xe đều bị bắn chết, hai chiếc xe bị mất lái lao nhanh về phía ngã tư phía trước.

Khi La Vạn Nhai nghe thấy ba chữ tay bắn tỉa thì gương mặt hắn lập tức bừng sáng.

Mỗi lần xuyên về hắn đều điều tra rất kĩ thông tin về những người du hành ở thế giới ngoài, nên tất nhiên hắn biết ông chủ Bạch Trú là một tay bắn tỉa.

Bạch Trú đang đến, Bạch Trú đến cứu hắn!

Lúc này, ngoại trừ Bạch Trú, La Vạn Nhai biết sẽ chẳng có ai dám đến cứu hắn!

Không ai nhìn thấy một thiếu niên đeo tai nghe Lam Nha vì bịt khẩu trang kín mít đứng trong bóng tối ở ngã tu đường phía trước đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe thương vụ đang lao đến:

"Ông chủ, bọn côn đồ ngồi trên ghế số 2, 3 của xe phía trước. Trên ghế số 2, 4, 7 của xe phía sau cũng là côn đồ. Có thể xạ kích."

Khánh Trần đang đứng trên nóc nhà phía xa nhắm bắn, nhìn hắn lúc này không khác gì Chúa Tể bóng đêm.

La Vạn Nhai ngơ ngác ngồi trong xe, máu bắn ra từ người trông giữ ngồi bên cạnh văng tung tóe lên mặt hắn.

Hắn không dám cử động chút nào, vì hắn sợ mình vừa cử động sẽ bị đạn lạc bắn trúng mất.

Nhưng La Vạn Nhai lo xa rồi.

Một lúc sau hắn chợt phát hiện ra một việc, trong khi chiếc xe vẫn đang lao nhanh về phía trước, góc độ những viên đạn bắn tỉa cũng không ngừng thay đổi theo.

Tay bắn tỉa chưa bắn trượt phát nào, tất cả viên đạn hắn bắn ra đều cắm thẳng vào những người trông giữ ngồi trên xe, ngoài ra không hề có bất kì người du hành nào bị bắn trúng cả.

La Vạn Nhai cảm thấy những đường đạn dày đặc như một cái lưới, chính hắn và những người du hành khác đang ngồi trong những ô trống của chiếc lưới, tuy những ô trống đều rất nhỏ những viên đạn chỉ bay qua trước mặt hắn chứ không hề chạm vào hắn.

Trong mười giây ngắn ngủi, đám người trông giữ còn chưa kịp làm gì thì tay bắn tỉa đã giải quyết gọn gàng cả 7 người trên xe.

Tiếng súng vừa ngừng, những người du hành ở trong xe đều thở phào nhẹ nhõm, cửa sổ xe bị máu của đám người trông giữ nhuộm thành màu đỏ.

Tất cả người du hành ngồi trên xe đều không bị thương!

Những người trên xe còn chưa hết bàng hoàng, người đó đã làm thế nào vậy? Nếu đối phương thật sự đứng rất xa họ thì làm sao người đó phân biệt được ai là người du hành, ai là người trông giữ?

Một lúc sau, một thiếu niên đeo tai nghe Lam Nha vừa lại gần chiếc xe vừa nói:

"Ông chủ, mục tiêu đã chết, ông chủ trâu bò, ông chủ thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ."