Lưu Đức Trụ hổ thẹn nói:
"Xin lỗi ông chủ."
"Ngươi không cần xin lỗi ta, đây là lần đầu tiên Bạch Trú hành động cùng nhau, ngoài chuyện đó thì biểu hiện của ngươi rất tốt."
Khánh Trần nói:
"Thiên Chân, ngươi hỏi La Vạn Nhai xem hắn có thám thính được tin gì quan trọng không..."
Khánh Trần còn chưa dứt lời, một người không hề nghe thấy cuộc trò chuyện trong tai nghe Lam Nha như La Vạn Nhai lại chủ động nói:
"Ta nghe ngóng được 2 tin tức hữu dụng, tin đầu tiên là những người này sắp có hành động gì đó ở thế giới ngoài. Đây chỉ là suy đoán của ta, vì bây giờ họ đang cần một số tiền rất lớn, mấy ngày trước họ còn bảo chúng ta đem tiền đến Vương Thành ở thế giới ngoài, ở đó sẽ có người đứng ra nhận tiền của chúng ta. Ai cũng biết cách chuyển tiền này rất nguy hiểm, tại sao họ không chọn cách nào đó an toàn hơn, ta đoán họ sắp có hành động gì đó nên mới cần gấp nhiều tiền như vậy."
La Vạn Nhai thở dốc một hơi rồi tiếp tục nói:
"Tin tức thứ hai là lúc ta đảo ngược tẩy não họ, một người trông giữ từng tiết lộ nguyên nhân họ chuẩn bị rời khỏi khu thứ bốn, hắn nói ở đây sắp có một trận ác chiến, đã lập một cái bẫy cho một người, đêm nay nhất định người đó sẽ chết."
"Ta nghĩ người họ muốn giết đêm nay chắc chắn có thân phận rất cao, vì lúc đó họ còn nói, cái chết của người này nhất định sẽ khiến Lý thị rất tức giận, họ chắc chắn sẽ lùng bắt thủ phạm ở khắp nơi."
La Vạn Nhai nói:
"Cho nên, những người đó mới định rời khỏi khu thứ bốn để tránh bị tìm ra."
Lúc này Khánh Trần đã thu lại súng bắn tỉa, hắn đang đi thang máy xuống phía dưới.
Hắn không ngờ chỉ sau mấy ngày mà La Vạn Nhai có thể nghe ngóng được nhiều tin tức như vậy.
Hơn nữa đối phương còn không yêu cầu hắn phải trao đổi hai tin tức này bằng thứ gì đó.
"Thiên Chân, hỏi hắn vì sao lại chủ động nói chuyện này với chúng ta."
Khánh Trần nói.
Trương Thiên Chân nhìn La Vạn Nhai qua kính chiếu hậu:
"Tại sao ngươi lại chủ động nói những chuyện này với chúng ta, ngươi không muốn trao đổi lấy thứ gì sao?"
La Vạn Nhai chân thành nói:
"Chẳng phải ngài vừa cứu ta và người nhà của chúng ta sao, chuyện này còn chưa đủ để trao đổi hai tin tức này sao."
Lúc này, hắn đã hiểu rõ một chuyện.
Đầu tiên, Bạch Trú có năng lực rất lớn ở thế giới trong, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, trong khi những người du hành khác còn không tìm nổi manh mối của bọn côn đồ thì Bạch Trú lại có thể mai phục sẵn từ xa.
Chỉ riêng chuyện này đã thể hiện rõ thực lực của Bạch Trú.
Thứ hai, Bạch Trú rất giữ uy tín, họ đã nói đến cứu hắn thì chắc chắn sẽ đến, không hứa xuông như những người du hành lừa tiền của hắn lúc trước.
Cuối cùng, cách Bạch Trú xử lí những người du hành không đi theo họ rất hợp ý La Vạn Nhai, những người vừa có năng lực, lại vừa có thể xử lí mọi chuyện thông minh thế này rất hiếm có.
Nhưng đây đều là ưu điểm của Bạch Trú.
La Vạn Nhai biết rất rõ, Bạch Trú có nhiều ưu điểm cũng đồng nghĩa với việc rất khó gia nhập.
Cho nên, hắn mới chủ động nói những tin tức mình biết, hắn muốn Bạch Trú hiểu, hắn có rất nhiều tác dụng!
Lúc này, La Vạn Nhai cười nịnh nói:
"Các vị đã cứu ta một mạng, sau này La Vạn Nhai nhất định sẽ trả ơn cứu mạng hôm nay. Không cần biết là thế giới trong hay thế giới ngoài, chỉ cần Bạch Trú nói một câu, dù là mưa bom bão đạn hay trèo đèo lội suối, La Vạn Nhai sẽ không bao giờ từ chối."
Hắn đang cố thể hiện lòng trung thành để tìm một cơ hội gia nhập Bạch Trú!
Hắn biết các thành viên của Bạch Trú đều bình đẳng như nhau, nên nếu hắn có gia nhập thì chắc chắn sau này sẽ không bị sai bảo như người hầu.
Trương Thiên Chân cười nhìn La Vạn Nhai qua gương chiếu hậu:
"Ngươi muốn gia nhập Bạch Trú thật sao? La tổng, đây không phải chuyện tiền bạc có thể giải quyết đâu, chuyện ngươi có được gia nhập hay không đều phụ thuộc vào tâm trang của ông chủ."
"Đừng đừng đừng.”
La Vạn Nhai vội vàng cười nói:
"Sao ngài còn gọi ta là La tổng, sau này mọi người cứ gọi ta là Tiểu La."
Lưu Đức Trụ nhăn nhó nhìn khuôn mặt già nua của La Vạn Nhai.
Nếu so về độ vô sỉ thì có lẽ tất cả thành viên Bạch Trú đều không phải đối thủ của La Vạn Nhai mất.
Lúc này, Khánh Trần nói vào tai nghe Lam Nha:
"Các ngươi không cần quan tâm đến hắn, cứ đưa họ đến chỗ Trương Thừa Trạch là được, hỏi xem thân phận của hai người du hành khác là gì, nếu có ích thì để lại, nếu vô dụng thì thả đi."
"Ông chủ, ngươi định đi đâu?"
Trương Thiên Chân hỏi.
Khánh Trần:
"Ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."
Lưu Đức Trụ:
"Có cần ta hỗ trợ không?"
Khánh Trần:
"Không cần, chuyện đêm nay ngươi không được tham gia."