Lúc này Khánh Trần cũng nhận ra, rõ ràng vừa rồi hắn đã dùng hai tay chặn đòn tấn công của Vương Bính Tuất, mặc dù đối phương không dùng hết sức, nhưng cũng cực kì kinh khủng.
Nếu là lúc trước thì cánh tay đã sớm nát rồi, nhưng bây giờ hắn đã ăn chín con Long Ngư, xương cốt không có việc gì, chỉ có một vài vết bầm ê ẩm rất nhỏ.
Công hiệu của chín con Long Ngư còn mạnh hơn tưởng tượng, chẳng trách sư phụ Lý Thúc Đồng của mình cũng muốn đến Long Hồ trộm cá!
Nhưng điều càng khiến Khánh Trần chấn động lại là năng lực của ảnh tử.
Lúc này, khuôn mặt của ảnh tử Khánh thị đã bị mũ lưỡi trai che mất, hành lang vốn lờ mờ, Khánh Trần càng không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
“Được rồi, bây giờ ngươi đã an toàn.”
Ảnh tử Khánh thị cười nói:
“Chuẩn bị rời đi thôi, nếu không sẽ phải...”
Đang nói, hắn dần thu lại nụ cười, vì Khánh Trần đã hôn mê bất tỉnh.
“Được rồi, giúp đỡ đến cùng vậy.”
Ảnh tử Khánh thị phất tay tạo ra một ám ảnh chi môn, sau đó túm lấy mặt áo sau lưng Khánh Trần, dễ dàng đi vào.
cánh cửa không gian
Bên kia là tầng 132 của toà nhà Lạc Thần, nơi ở của Khánh Trần.
Ảnh tử Khánh thị ném Khánh Trần lên ghế sô pha, tạo ra một ám ảnh chi môn khác, không biết là đi đâu.
Không lâu sau, ảnh tử Khánh thị trở về, lần này hắn còn mang theo thi thể của Vương Bính Tuất, ném lên sàn phòng khách của Khánh Trần.
Ảnh tử Khánh thị lại rời đi, năm phút sau trở lại, trên tay còn xách thi thể của hai chiến sĩ gen cấp B, như vừa đến đường phố trộm về vậy.
Hắn nhìn ba thi thể dưới đất rồi nói với Khánh Trần đang hôn mê:
“Vật cấm kỵ khá khó tìm, nhưng tìm vài tế phẩm cho ngươi lại không khó, tên cấp A kia chưa thể chết ngay được, ta phải chờ một lát nữa. Hay là Lý Trường Thanh không giết được hắn, ta tự mình ra tay chơi đùa? Nhưng hình như hơi mạo hiểm.”
Ảnh tử Khánh thị cứ nói một mình, có vẻ cũng không để ý Khánh Trần có nghe được hắn nói gì không.
...
Trong cao ốc Kim Mậu, Lý Đông Trạch đang nhanh chóng đi thang máy đến tầng 130.
Hắn chậm rãi đi ra, tra xét tình hình xung quanh.
Lúc này, cao ốc Kim Mậu đã có điện, Lý Đông Trạch phát hiện ra chiến trường ngoài lối thoát hiểm, chỉ là Khánh Trần và Vương Bính Tuất đều đã biến mất, còn lại mỗi bức tường vỡ vụn và vết máu trên đất.
Lý Đông Trạch lạnh mặt, cuối cùng hắn vẫn tới chậm.
Chỉ là hắn đoán Khánh Trần không chết, vì dựa theo dấu vết của trận chiến, chắc người bị va vào tường là Khánh Trần, mà một vũng máu lớn đối diện là của người đánh lén Khánh Trần.
Đương nhiên phải là động mạch chủ vỡ tan mới có thể tạo ra vũng máu tung toé thế này.
Kẻ địch chết rồi, chắc hẳn Khánh Trần vẫn còn sống.
Có người đã cứu Khánh Trần, hay Khánh Trần tự cứu mình? Lý Đông Trạch không thể xác định được.
Hắn nhìn về phía gần bức tường, nơi đó cũng có một vũng máu nhỏ.
Lý Đông Trạch đoán Khánh Trần bị thương nội tạng mới ho ra máu.
Nghĩ tới đây, vì không muốn người khác lấy được DNA của Khánh Trần, hắn cạy hết miếng đất đó lên, vác xuống tầng.
…
Trên con phố dài, do chiến đấu với cường độ cao trong thời gian dài khiến Lý Trường Thanh gần như kiệt sức, nàng không chủ động tấn công như lúc trước mà phải vừa đánh vừa lui lại phía sau.
Tám cao thủ của gia tộc Jindai lúc trước chỉ còn lại 2 người.
Đa phần đều nghĩ Bát Quái Chưởng là một loại võ lấy nhu thắng cương, nhưng thật ra Bát Quái Chưởng lại là một trong những môn võ hung ác nhất, chỉ những người từng luyện nó mới biết hầu như tất cả các chiêu thức của nó đều nhắm vào những điểm yếu trên cơ thể con người….
Trong những giải đấu ở thế giới ngoài, thứ mọi người so đấu là sức mạnh chứ không phải so đấu võ thuật, nên người ta mới lầm tưởng Vương Bát Quyền chính là Bát Quái Chưởng.
Nhưng đối với người đã luyện Bát Quái Chưởng từ nhỏ như Lý Trường Thanh, thực lực cấp A cộng với kinh nghiệm luyện tập Bát Quái Chưởng đã khiến những tên chiến sĩ gen phải trả giá đắt, Bát Quái Chưởng chính cống là một môn võ rất kì quái, những người muốn dùng nó đều phải khiến tốc độ và phản ứng thần kinh của cơ thể nhanh hơn tốc độ mỗi đòn tấn công.
Có lẽ đây mới là bản chất của Bát Quái Chưởng.
Tổ chức tình báo của Hồ thị là một tổ chức trung lập, nhưng lí do chính khiến họ không bị các tập đoàn lớn thâu tóm không phải do họ đứng trung lập, mà vì họ có phương pháp tu luyện của riêng mình.
Nhưng tất cả mọi người đều không biết người đứng đầu tổ chức tình báo của Hồ thị không phải người của Hồ gia, mà lại là một thành viên của Lý thị như Lý Trường Thanh.
Một lúc sau, một tên chiến sĩ gen cấp B đã nhận ra Lý Trường Thanh sắp kiệt lực nên lập tức đuổi theo.
Lý Trường Thanh cũng không tiếp tục đánh lại họ nữa trước mà quay đầu chạy thẳng đến cuối con phố, nhưng ngay khi tên cấp B đó sắp chạm vào người nàng, nàng bỗng quay đầu nhìn lại.