Khánh Trần bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này hắn mới nhận ra một việc, ngươi có thể giết chết tám người được chọn khác để bước lên vị trí thủ lĩnh ảnh tử như bây giờ thì sao có thể là người hiền lành được.
Đối với loại người này, dùng máu người để tưới trà không phải chuyện gì quá to tát.
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử bỗng nở nụ cười:
"Đúng là trẻ con, người khác nói cái gì cũng tin, sao ta có thể dùng máu của siêu phàm giả để tưới trà được."
Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm.
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
“Mà phải chôn cả người siêu phàm giả xuống mới được."
Khánh Trần:”..."
Làm vậy khác gì tưới máu?
"Ngài không sợ hình thành cấm địa sao?”
Khánh Trần không hiểu.
"Chỉ cần không chôn cơ thể cấp B là được.”
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Ngoài ra, mỗi năm đều phải đổi một mảnh đất khác."
"Làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến hệ sinh thái.”
Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói.
Thủ lĩnh ảnh tử lắc đầu:
"Ngươi có biết mỗi năm cấm địa mở rộng bao nhiêu không?"
"Không biết."
"Theo hình ảnh vệ tinh, tổng diện tích của liên bang là 14,01 triệu km vuông, tổng diện tích của các khu cấm địa hiện nay là 5,17 triệu km vuông, hằng năm quy mô các vùng cấm địa sẽ mở rộng thêm 45 nghìn km vuông, nói cách khác, nếu con người vẫn không tìm ra cách kìm hãm cấm địa thì chỉ khoảng 200 năm nữa thôi, các vùng cấm địa sẽ nuốt chửng cả liên bang.”
Thủ lĩnh ảnh tử chậm rãi nói:
"Vì ngươi đã trở thành Kỵ Sĩ nên chắc chắn tuổi thọ sẽ không dừng lại ở con số 200, có lẽ ta không thể thấy ngày đó, nhưng chắc chắn ngươi có thể."
Khánh Trần ngây người.
Không ngờ diện tích của các khu cấm địa trong liên bang lại lớn như vậy, chỉ cần tính sơ sơ, diện tích của các khu cấm địa đã chiếm hơn 1 phần 3 tổng diện tích liên bang.
Thủ lĩnh ảnh tử lại nói:
"Ngươi cũng không ngờ đúng không, vì truyền thông bị chính phủ cấm đưa tin này nên người dân mới không náo loạn. Nếu họ biết toàn bộ Tây Bắc liên bang đã trở thành cấm địa, phần đất phía Tây Nam cũng chỉ còn một phần tư thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào."
"Không có cách nào ngăn nó lại sao.”
Khánh Trần hỏi.
"Không có.”
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Từ mấy trăm năm trước, tập đoàn đã thử rất nhiều cách, ví dụ như cho người chặt hết cây trong cấm địa, hoặc ném bom vào đó, nhưng tác dụng duy nhất nó mang lại là đẩy nhanh tốc độ mở rộng của cấm địa, những giống loài chết đi sẽ có giống loài mới sinh ra. Có lẽ ngươi còn chưa biết, cấm địa số 10 từng bị bom đạn oanh tạc đã bắt đầu xuất hiện những sinh vật chỉ có trong truyền thuyết."
Khánh Trần bỗng nhớ ra một chuyện, chẳng phái cấm địa số 10 chính là nơi Kỵ Sĩ bắt Long Ngư sao.
Thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Có lẽ ngươi không biết, tốc độ mở rộng cấm địa trên bờ biển phía Tây của Cấm Đoạn Chi Hải còn nhanh hơn cả chúng ta rất nhiều, có lẽ cấm địa sẽ nuốt chửng hết phần đất của họ trước chúng ta."
Khánh Trần thầm nghĩ, chẳng bờ biển phía Tây của Cấm Đoạn Chi Hải chính là nơi những người du hành từ nước Mỹ xuyên đến sao.
Vì có Cấm Đoạn Chi Hải chặn giữa hai lục địa nên nền văn minh của 2 vùng đất rất khác nhau.
Nhưng lúc trước hắn từng nghe nói có người sống ở bờ biển phía Tây đi máy bay đến thành phố số 7, nhưng vì cái giá phải trả cho một chuyến bay quá lớn, nên có rất ít người dám bay sang đây.
Vì không phải ai muốn bay qua Cấm Đoạn Chi Hải cũng được.
Thủ lĩnh ảnh tử nhìn Khánh Trần:
"So với tốc độ tăng trưởng 45 nghìn km vuông mỗi năm, ngươi nghĩ vườn trà của ta có đáng bao nhiêu không?"
Khánh Trần thầm nghĩ, nghe cũng có lý.
Hắn không muốn nói thêm về vấn đề này nữa nên nói sang chuyện khác:
“Khánh Chung đã chết?"
"Chết rồi.”
Thủ lĩnh ảnh tử bình tĩnh trả lời, như thể chuyện nhỏ nhoi này chẳng liên quan gì với hắn.
"Khánh Văn giết hắn sao?”
Khánh Trần sửng sốt, không ngờ chỉ qua một đêm mà số lượng người được chọn đã giảm đi một người.
Thủ lĩnh ảnh tử lại nói:
“Người giết hắn không phải Khánh Văn, sau trận chiến đêm qua, tự dưng có một nhóm người xông ra đuổi giết Khánh Văn và Khánh Chung. Nhưng có vẻ mục đích của họ không phải Khánh thị, mà là vật cấm kỵ."
Khánh Trần ngạc nhiên, đó chẳng phải là đám người du hành à?
Xem ra những người đó nghĩ Khánh Chung và Khánh Văn dễ giết nhất nên mới ra tay với họ đầu tiên!