Khánh Trần không để ý tới Hồ Tiểu Ngưu, hắn chỉ lẳng lặng suy tư, dù Hồ Tiểu Ngưu không thể vượt qua được vấn tâm, nhưng chỉ cần hắn hoàn thành toàn bộ tám cửa ải Sinh Tử Quan vẫn có thể trở thành Kỵ Sĩ.
Các Kỵ Sĩ thời đại trước cũng không có cách nào trở thành Bán Thần, nhưng cấp A cũng đủ để có chỗ đứng trong Liên bang.
Nếu như Bạch Trú có vài Kỵ Sĩ cấp A, vài chục, vài trăm tu sĩ Chuẩn Đề Pháp cấp B, muốn đi đâu trong thiên hạ mà chẳng được?
Không ai có thể chịu đựng được cơn thịnh nộ cấp bậc này của Bạch Trú.
Ngày đó có lẽ còn rất xa, Khánh Trần vẫn kiên nhẫn đợi đến ngày đó.
Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cảm nhận được cuồn cuộn máu tụ trong khoang bụng sau khi bị thương, rồi hắn phun ra một ngụm máu màu tím bầm.
Hồ Tiểu Ngưu sững sốt, vội vàng hỏi:
“Khánh Trần, ngươi không sao chứ?”
“Không sao, máu bầm thôi mà, phun ra được thì tốt.”
Khánh Trần nói, hắn hiểu rõ cơ thể của mình, dù vẫn còn rất đau nhưng cũng không có gì đáng lo ngại.
Hồ Tiểu Ngưu nhìn Khánh Trần, chợt nghĩ, dù bị thương nhưng đối phương vẫn giúp họ tu luyện.
Cũng như trước đó, Khánh Trần bị gãy hai xương sườn, nhưng không có lấy một lời oán giận nào, hắn vẫn hành động như thường.
…
Bây giờ, mỗi lần xuyên qua thời gian cố định là 7 ngày, nên mỗi lần trở về nhà đều là buổi tối thứ bảy, ngày hôm sau không cần phải đến trường.
Cảm giác này như cơ chế vận hành xuyên việt cố ý tặng những người du hành thời gian một ngày nghỉ vậy. Cũng may, họ có thể điều chỉnh lại tâm lý mệt mỏi của mình vào những ngày cuối tuần ở thế giới ngoài.
“Trần ca, thông tin do La Vạn Nhai cung cấp trước đó nói, họ muốn giao tiền mặt dưới cầu lớn Vương Thành vào đêm nay, chúng ta có nên đi giải quyết chuyện này không?”
Nam Canh Thần thắc mắc hỏi.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Trương Thiên Chân bình tĩnh nói:
“Sau khi cứu La Vạn Nhai, tất cả người trông giữ hắn đều đã chết. Tình hình này, đến tên đần cũng biết sự việc đã bị bại lộ. Đêm nay nếu còn có người giao dịch dưới cầu lớn Vương Thành, vậy chắc chắn có mai phục rồi.”
Nhưng đúng vào lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên lại nói:
“Ông ta đã thông báo, chúng ta vẫn nên đến xem một chút.”
Trương Thiên Chân ngạc nhiên:
“Ngươi vẫn muốn đi sao, nhỡ đâu có mai phục...hừ.”
Trương Thiên Chân hít một hơi khí lạnh, hắn kịp phản ứng lại, Khánh Trần định sẽ đến đó mai phục trước ư?
“Ngươi muốn ra tay phục kích trước những kẻ chuẩn bị mai phục mình?”
Nam Canh Thần lên tiếng:
“Đừng nói như thế chứ.”
(
nguyên văn: Forbidden Matryoshka, một meme ám chỉ dừng một việc/câu lặp đi lặp lại)
Trương Thiên Chân nói:
“...Nói chuyện đứng đắn thì sao phải có tật giật mình chứ.”
Khánh Trần nhìn họ một lúc:
“Chúng ta không cần liều chết, chúng ta cũng không nên mất cảnh giác với loại chuyện này. Tựa như Vật cấm kỵ ACE-999 có nhắc đến trong nhóm, chỗ dựa lớn nhất bây giờ của chúng ta ở thế giới trong là phe đối lập với Jindai và Kashima. Nếu họ trở thành kẻ chiến thắng, Bạch Trú chắc chắn phải cụp đuôi lại mà sống. Vì thế, Jindai, Kashima muốn làm gì, chúng ta phải ngăn lại.”
Khánh Trần nói thêm:
“Đương nhiên, lượng sức mà làm những gì chúng ta có thể thôi.”
Lúc này, Nam Canh Thần đang thủ sẵn điện thoại trong tay, bỗng nhiên nói:
“A, các ngươi nhìn hot search này, Jindai Sorane sẽ tổ chức một buổi họp báo tại Lạc thành. Cô ấy sẽ từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình tại Nhật Bản, bắt đầu công việc mới ở Trung Quốc?!”
Khánh Trần có chút kinh ngạc, hắn cũng mở Weibo hot search để xem thông tin chi tiết.
Đúng như Nam Canh Thần nói, buổi họp báo sẽ diễn ra vào lúc chín giờ sáng ngày mai, tại quảng trường trước cửa khu trung tâm thương mại Tuyền Thuấn, quận Lạc Long, Lạc thành.
Nam Canh Thần nói với vẻ nghi ngờ:
“Không phải trong nhóm nói rằng cô ấy đột ngột biến mất sau khi đến Trung Quốc, lẩn trốn sự truy đuổi của gia đình Jindai sao? Sao nay đột nhiên lại nghênh ngang ra mắt ở trong nước thế? Chẳng lẽ đây chỉ là tin đồn?”
“Tin cô ấy bị đuổi giết không phải tin đồn đâu.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Ta đoán hiện tại cô ấy chắc đang ở với người Cửu Châu, có người muốn dùng cô ấy làm mồi để tiêu diệt sát thủ của gia tộc Jindai.”
“Tại sao không phải Côn Lôn?”
Nam Canh Thần thắc mắc.
Khánh Trần nghĩ ngợi:
“Bởi vì Côn Lôn sẽ không dùng người khác làm mồi nhử, họ không thể làm theo cách này.”
Trương Thiên Chân nói:
“Nếu Jindai Sorane thực sự hợp tác với Cửu Châu, vậy cũng quá rõ ràng rồi, những người du hành được điều khiển bởi gia tộc Jindai chưa chắc sẽ bị mắc lừa.”
Khánh Trần nói:
“Có hai tình huống, tình huống thứ nhất là Jindai Sorane có tài sản kế thừa của gia tộc Jindai, như vậy không cần biết đây có phải là bẫy hay không, bằng mọi giá đều họ cũng phải giết Jindai Sorane để tránh rò rỉ tài sản thừa kế ra ngoài. Đối mặt với sự đánh cược này, sinh mệnh của người du hành không đủ quan trọng để họ bận tâm. Các ngươi cũng biết đấy, người ở thế giới trong coi thường mạng sống đến mức nào. Đã vậy, Cửu Châu cũng rất vui mà hợp tác, giải quyết vài chuyện họ vốn phải đích thân ra tay.”
“Tình huống thứ hai thì sao?”