Lộ Viễn vượt qua người người sống, nhìn vết nổ trên đất, còn cả súng ống trên bàn họp.
Hắn cầm súng nhìn thoáng qua, trên súng còn có số hiệu.
Lộ Viễn nói:
“Đây là súng ống Côn Luân cho Khánh Trần lúc trước.”
Cho nên không cần nghĩ nhiều nữa, lần này sát thủ Jindai đến vì Bạch Trú, mà Bạch Trú đã tự giải quyết vấn đề.
Nhưng mà lần này không chỉ có một thành viên Bạch Trú đến.
Tiểu Ưng nhìn Lộ Viễn:
“Đội trưởng Lộ, có thể biết được đã xảy ra chuyện gì không?”
“Rất đơn giản.”
Lộ Viễn bình tĩnh nói:
“Sát thủ Jindai muốn bắt ông chủ Bạch Trú, kết quả lại bị Bạch Trú mai phục, Bạch Trú đã đoán được Jindai sẽ đến, họ còn dập cả đám cháy dưới tầng.”
Lộ Viễn nghĩ thầm, hoá ra từ đầu họ đã đoán sai thân phận của thợ săn và con mồi.
Trong trận chém giết này, Bạch Trú mới là thợ săn, những gì hắn lo lắng đều là dư thừa.
Hơn nữa sau khi làm xong còn rời đi ngay, không để lại công lao và tên tuổi.
Bạch Trú không chỉ săn giết sát thủ của gia tộc Jindai, thậm chí còn để lại súng và người sống cho Côn Luân.
Điều này khiến Lộ Viễn cảm thấy không được tự nhiên, giống như những điều bọn hắn muốn làm, phải làm đều bị đoán trước vậy.
Chắc chắn đối phương đã đoán được sát thủ Jindai sẽ đến.
Đoán chắc họ sẽ tới giúp, sẽ tìm được phòng họp tầng 17.
Đoán chắc sẽ không ai lấy khẩu súng kia đi.
Nhỡ may có ai đó nhặt được khẩu súng này thì sao? Sau này có người muốn lấy khẩu súng đó giết người vô tội, chỉ cần xem đường đạn, Bạch Trú sẽ phải gánh tội thay.
Thế nhưng đúng là không có ai đến nhặt súng, tất cả người chạy nạn thấy thi thể trước cửa đều sẽ chùn bước.
Thật ra Lộ Viễn vẫn không biết một điều.
Trên đời này làm gì có tính toán kĩ càng chứ.
Giống như Khánh Trần nói, thế giới sẽ không kiểm tra xem ngươi đã chuẩn bị gì chưa, chỉ xem ngươi không chuẩn bị cái gì.
Mà Khánh Trần luôn có tính cách chuẩn bị kĩ mọi thứ mà mình có thể chuẩn bị, sau đó mới đối mặt với thế giới này.
Lộ Viễn không biết, lúc trên cánh tay thiếu niên xuất hiện đếm ngược lần đầu, thậm chí thiếu niên còn cúng bái Bồ Tát.
Lúc này, Tiểu Ưng nhìn điện thoại, nói:
“Đội trưởng Lộ, ông chủ về rồi, bảo chúng ta trở về trụ sở.”
...
Ở Lệ Cảnh Môn sâu trong trụ sở Côn Luân, Trịnh Viễn Đông và Hà Kim Thu ngồi trên ghế bành, một người uống trà, một người uống cà phê.
Hà Kim Thu khen ngợi:
“Cách đãi khách của Côn Luân có tiến bộ đấy, biết ta thích uống cà phê nâng cao tinh thần, còn có lòng đi chuẩn bị cà phê, chỉ là cà phê này không cao cấp lắm, nếu như đổi từ hoà tan thành cà phê phin sẽ tốt hơn.”
Trịnh Viễn Đông nâng chén trà lên, lạnh nhạt nói:
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đây là cà phê hoà tan miễn phí của quán bar khách sạn Hàm Thành do thành viên Côn Luân mang về sau lần đi công tác trước, không chỉ có cà phê, còn cả dầu gội đầu, sữa tắm, xà phòng thơm miễn phí nữa.”
Hà Kim Thu ngạc nhiên:
“Các ngươi tiết kiệm đến mức đấy sao? Côn Luân cũng không nghèo thế chứ, ta còn biết Côn Luân có không ít nguồn tài chính mà, sao thế, tiêu hết vào hệ thống tình báo Nghê Nhị Cẩu rồi à?”
“Không cần ngươi quan tâm, nói đi, lần này tới tìm ta làm gì?”
Trịnh Viễn Đông vẫn mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, luôn luôn bình tĩnh như nước.
“Không có gì cả.”
Hà Kim Thu nói:
“Chỉ là lần này Cửu Châu hoạt động trong nước, hy vọng đội trưởng không nên quá để ý, dù sao những người này đều là người du hành thời gian mà Jindai, Kashima khống chế, cũng nên được Cửu Châu chúng ta quản lí.”
“Ngươi lo lắng quá rồi.”
Trịnh Viễn Đông bình tĩnh nói:
“Lần này Jindai và Kashima muốn được ăn cả ngã về không, có thêm chút sức mạnh sẽ có thể bảo vệ an toàn cho người dân nhiều hơn, ích lợi quốc gia không cần phân chia ngươi và ta. Bây giờ chúng ta không phải đối mặt với trận chiến quyền lực, mà là đang bị người ta khiêu chiến ranh giới cuối cùng.”
Hà Kim Thu để cốc cà phê xuống, đứng dậy:
“Đội trưởng có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, ta không quấy rầy nữa, Đường Khả Khả và Nghê Nhị Cẩu sẽ đứng ra trao đổi tình báo, bây giờ hai tổ chức hãy cùng hưởng tình báo đi. Đúng rồi, làm phiền đội trưởng nói với Lộ Viễn một tiếng, đừng quấn lấy Đường Khả Khả mãi, đó là người của Cửu Châu chúng ta.”
Đúng lúc Lộ Viễn chạy về đến ngoài cửa, nghe nói như thế, còn chưa đi vào đã hét lên:
“Ông chủ Hà quản lí rộng quá rồi đấy, có biết yêu đương tự do không?”
Hà Kim Thu cười:
“Can đảm lắm. Đi thôi.”
Nói xong, hắn không để ý tới Lộ Viễn nữa mà lên chiếc xe thương vụ ở cổng.
Lộ Viễn nói thầm:
“Cửu Châu này đúng là xa xỉ, xe thương vụ cũng là loại tốt nhất, ông chủ, tiền của Cửu Châu có đứng đắn không vậy?”
“Đừng nghi ngờ lung tung.”
Trịnh Viễn Đông nói:
“Họ kiếm tiền ở nước ngoài, đó là bản lĩnh của họ, chỉ cần không làm hại người dân của chúng ta là được.”