Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 813: Suy Đoán




Trên thực tế, từ khi chuyện xuyên qua bắt đầu đến nay, Cửu Châu vẫn không ngừng vòng tiền từ nước ngoài về, hơn nữa còn dùng đủ mọi cách.

Người du hành đánh với lính đánh thuê bình thường, cũng giống như người trưởng thành đánh với trẻ con, trừ người du hành thời gian ở Mỹ, không ai có cách gì với họ.

Nhưng mọi người vẫn luôn ngầm hiểu chuyện này, Côn Luân là tổ chức trong nước, không thể muốn làm gì thì làm như Cửu Châu được, nên tiền mới đến chậm hơn.

Lúc này, Trịnh Viễn Đông đặt chén trà xuống:

“Nói việc chính đi, những người khác ra ngoài trước. Tiểu Ưng, Lộ Viễn, hai người các ngươi ở lại.”

Đợi đến khi tất cả thành viên Côn Luân rời đi.

Trịnh Viễn Đông nói:

“Tiểu Ưng, ngươi nói lại chuyện Lý Trường Thanh bị đánh lén đêm đó cho ta lần nữa đi.”

Tiểu Ưng nghiêm túc nhớ lại, sau đó nói ra mọi chuyện.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là sau khi Trịnh Viễn Đông nghe xong, đột nhiên nói:

“Chắc chắn rồi, Khánh Trần chính là ông chủ Bạch Trú.”

“Hả?”

Tiểu Ưng sửng sốt:

“Vì sao thế ông chủ, đêm đó hắn không ra khỏi trang viên Bán Sơn, sau khi Lý Trường Thanh cho ta cấp bậc mới, ta lập tức đi điều tra, trong ghi chép ra vào không hề có tên hắn. Đên hôm đó, hắn luôn ở trong Bão Phác Lâu.”

Trịnh Viễn Đông ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ta hỏi ngươi, Bão Phác Lâu là chỗ nào?”

“Chỗ ở của gia chủ Lý thị.”

Tiểu Ưng nói:

“Toàn Liên Bang đều biết.”

“Đúng, đây chính là điểm mấu chốt.”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Mặc dù rất khó tin, nhưng bây giờ đúng là Khánh Trần có tư cách ra vào Bão Phác Lâu, thậm chí có thể tham gia hội nghị gia tộc giống đời thứ hai của Lý thị, có cả quyền lên tiếng nhất định. Ta không biết hắn làm thế nào, nhưng hắn đã làm được.”

“Sau đó thì sao?”

Tiểu Ưng buồn bực nói.

Trịnh Viễn Đông trả lời:

“Vấn đề ở ngay Bão Phác Lâu, một người có thể ra vào Bão Phác Lâu ngay lúc ông lão Lý thị bị bệnh nặng, chẳng lẽ không thể sửa lại ghi chép ra vào của mình sao? Nói cách khác, chẳng lẽ Bão Phác Lâu không thể nói dối vì hắn sao? Từ điểm này, không phải ta cứ kiên quyết khẳng định hắn sửa đổi ghi chép ra vào của mình, mà ghi chép ra vào đã không thể chứng minh hắn ở đó nữa.”

“Thế nhưng vì sao ngài lại chắc chắn hắn chính là tay bắn tỉa, cũng chính là ông chủ Bạch Trú?”

Lộ Viễn khó hiểu.

Trước kia Lộ Viễn là cảnh sát hình sự, nhưng lần nào cũng cần Trịnh Viễn Đông cẩn thận thăm dò cho họ trước, không phải Lộ Viễn ngốc, mà vì sự thật về Bạch Trú vẫn luôn được giấu kín, Khánh Trần làm giả rất nhiều thân phận, khiến người ngoài hoa cả mắt, căn bản không nhìn thấy sự thật.

Nhưng Lộ Viễn vẫn không hiểu, vì sao ông chủ nhà mình lại chắc chắn Khánh Trần chính là tay bắn tỉa kia?

Trịnh Viễn Đông nói:

“Đầu tiên, Khánh Trần có cảm giác súng tuyệt đối. Đương nhiên, dù không có nhiều người có cảm giác súng tuyệt đối 400 mét nhưng cũng không ít, ít nhất là ta và Hà Kim Thu cũng có thể làm được. Nhưng dù sao đây đã là một bằng chứng chứng minh sơ hở dùng súng của Khánh Trần. Trước kia chúng ta đều đoán có phải ông chủ Bạch Trú là một cao thủ bắn lén nào đó xuất ngũ trong quân không, dù sao người bình thường không có khả năng tự huấn luyện đến trình độ đó chỉ trong hai tháng ngắn ngủi được.”

“Nhưng Khánh Trần đã chứng minh với chúng ta, thật sự có người không cần tốn nhiều thời gian đã có thể nắm giữ cảm giác súng tuyệt đối. Người đặc biệt này có được cảm giác súng tuyệt đối 400 mét trong thời gian ngắn, ta tin chắc hắn còn có thể lợi hại hơn.”

Trịnh Viễn Đông tiếp tục nói:

“Tiếp theo, ta tin tưởng trực giác của phụ nữ.”

Lộ Viễn: “???”

Tiểu Ưng: “???”

Họ đang định nghe suy luận, kết quả ông chủ đột nhiên nói về huyền học.

“Ta nghiêm túc đấy.”

Trịnh Viễn Đông hỏi:

“Là các ngươi hiểu rõ Khánh Trần, hay là Lý Trường Thanh hiểu rõ Khánh Trần hơn? Nàng và Khánh Trần ở chung sớm chiều, chắc chắn nàng hiểu rõ hơn.”

“Là các ngươi biết nhiều bí mật về Khánh Trần, hay là Lý Trường Thanh biết nhiều? Chắc chắn là Lý Trường Thanh.”

“Cho nên, sau khi xảy ra chuyện, Lý Trường Thanh đến biệt viện Thu Diệp trước tiên đã đủ để chứng minh nàng nghĩ rằng tay bắn tỉa xuất hiện ở cao ốc Kim Mậu hôm đó chỉ có thể là Khánh Trần, ít ra là nàng cho rằng như vậy.”

“Cuối cùng, nếu chúng ta giả sử Khánh Trần chính là ông chủ Bạch Trú, như vậy cũng sẽ giải thích được rất nhiều chuyện.”

Tiểu Ưng và Lộ Viễn nhìn nhau, họ không ngờ ông chủ nhà mình vừa đi công tác về đã đưa ra suy đoán kinh người thế này.

Trịnh Viễn Đông đứng dậy:

“Lần này ta chỉ tin phán đoán của mình, ta sẽ không tin bất kì chứng cứ gì chứng minh Khánh Trần không phải là ông chủ Bạch Trú nữa, đó chỉ là Khánh Trần làm giả. Nhớ kỹ, chỉ có ba người chúng ta biết chuyện này, đây là một trong những bí mật tối cao của Côn Luân.”