Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 855: Giả Làm Sứ Giả Ảnh Tử 2




Mặc dù trong tập đoàn có rất nhiều phe phái, còn có một vài phe phái như nước với lửa, nhưng ở trong mắt người ngoài, Khánh thị vẫn là một chỉnh thể.

Mà bây giờ logo lá cây bạch quả trên xe của họ sẽ khiến Quách Hổ Thiền không thể hiểu nổi.

Ông lão cười nói:

“Ngươi cứ nhìn đi, tên ngốc kia sẽ nghĩ cách đến xác nhận.”

Nói xong, hắn mở loa trong xe việt dã ra, ông lão ngồi sau lắc lư theo tiếng nhạc du dương rồi ngủ thiếp đi.

Sau khi rời khỏi trang viên Bán Sơn, tinh thần của ông lão đang giảm xuống rất rõ.

Hoặc là trước kia bọn Khánh Trần không hay ở chung với ông lão, chỉ thấy được một mặt tràn đầy sức sống của đối phương, không thấy được mặt yếu ớt.

Lý Khác ngồi cạnh ghế tài xế phía trước tắt nhạc đi, lo lắng nhìn ông lão:

“Sư phụ, ta thấy gia gia đang nhanh chóng suy yếu. Chúng ta có nên mời hai bạn học nữ đến nói chuyện với hắn không? Xe việt dã của chúng ta rất lớn, hàng thứ ba còn có ba ghế nữa.”

Khánh Trần nhìn ông lão, hắn sợ Lý Khác vừa nhắc đến ba chữ “bạn học nữ”, ông lão sẽ đột nhiên mở hai mắt ra nói “được”.

Nhưng không.

Hơi thở của ông lão đã yếu đi rất nhiều.

Khánh Trần biết ông lão thật sự không còn nhiều thời gian, dáng vẻ tràn đầy tình thần ngày thường của đối phương chỉ là ráng chống đỡ, đó là một tinh thần lạc quan trước khi chết, muốn lấy dáng vẻ đẹp nhất để tạm biệt thế giới này.

Đến trưa, đội xe dừng lại bên đường nghĩ ngơi chốc lát.

Quả nhiên như ông lão nói, Quách Hổ Thiền tìm tới cơ hội đến thăm dò bọn Khánh Trần:

“Các vị đi phía nam định làm gì?”

Không đợi Khánh Trần trả lời, ông lão ngồi ghế sau bỗng nhiên mở mắt cười nói:

“Chúng ta đại diện ảnh tử tiên sinh chào hỏi Át Bích. Yên tâm đi, chúng ta chỉ muốn xác nhận vật tư được chuyển đến tay Át Bích thuận lợi thôi, không có ý xấu gìý.”

Khánh Trần: “???”

Lý Khác: “???”

Hồ Tiểu Ngưu: “???”

Lão gia tử, dù ngài đoán đúng, nhưng có phải gia chủ đời trước Lý thị như ngài giả mạo sứ giả ảnh tử Khánh thị là hơi quá đáng rồi không?

Có sao nói vậy, ông lão là người đã từng trải qua nhiều sóng gió nhất Liên Bang cả đời, tố chất tâm lý rất tốt, nói dối không chớp mắt, không đỏ mặt, tim không đập mạnh.

Quách Hổ Thiền chần chờ:

“Trước kia Khánh thị đều không phái người giám sát vận chuyển vật tư, sao lần này lại…”

Ông lão cười nói:

“Ta theo đường dây này 7 năm, chỉ là trước kia không để các ngươi phát hiện ra thôi.”

Quách Hổ Thiền nghe thấy con số bảy năm thì tin ngay.

Bởi vì đúng là ảnh tử Khánh thị bắt đầu vận chuyển dược phẩm đến hoang dã vào bảy năm trước.

Lúc này, trong lòng hắn bỗng thấy ông lão đột nhiên trở nên thần bí hơn, Quách Hổ Thiền là một cao thủ cấp B, trước kia hắn cũng là cấp C, nhưng lúc tham gia vào đường dây này lại không hề phát hiện ra bóng dáng của ông lão.

Có nghĩa là thực lực của đối phương còn cao hơn mình.

Quách Hổ Thiền vẫn thấy hơi lạ:

“Vì sao trước kia đều ẩn giấu, lần này lại không?”

Ông lão trấn định tự nhiên nói ra:

“Lần này Liên Bang rung chuyển, ảnh tử tiên sinh cần đến Át Bích.”

“Hiểu rồi.”

Quách Hổ Thiền gật đầu:

“Vậy ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến lúc đó nói sau.”

Ông lão dặn dò:

“Nhớ giữ bí mật, đám người du hành kia cũng không biết thân phận của ta.”

Quách Hổ Thiền vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, nhưng ông lão chọc thủng thân phận người du hành của Hội Tam Điểm đã khiến hắn tin hơn một chút.

Lần vận chuyển dược phẩm này khác với trước kia, thành phố số 18 đã trở thành thành phố của gián điệp, vẫn luôn có người theo dõi cục quản lý xuất nhập cảnh.

Cũng có người muốn biết rốt cuộc là ai đang cho phép người hoang dã cung cấp dược phẩm vật tư.

Cho nên lúc đám người Nam Cung Nguyên Ngữ đi ra, trên xe không có nhiều dược phẩm lắm, chỉ như thế mới có thể thông qua kiểm tra.

Nhưng lần này lại khá trùng hợp, ảnh tử bảo Hội Tam Điểm đến hoang dã, mà thành viên Hội Tam Điểm lại vận chuyển dược phẩm.

Họ không cần chuyển dược phẩm ra ngoài, chỉ cần cách bảy ngày lại cho thuốc kháng sinh vào túi zip rồi nhét vào trong miệng, mang từ thế giới ngoài về là được.

Một trăm người này chính là trạm tiếp tế dược phẩm di động.

Vì số lượng dược phẩm mà mỗi người mang theo có hạn, nên lần này trước khi Hội Tam Điểm xuyên qua phải nghĩ cách để đưa càng nhiều học sinh đi.

Chất kháng sinh của thế giới ngoài cũng không khác thế giới trong lắm, có thể sử dụng là được.

Trên hoang dã vốn đã ít người, người du hành càng ít hơn nên họ không dùng đến phương pháp kia.

Đợi đến khi Quách Hổ Thiền rời đi, Khánh Trần mới bất đắc dĩ nhìn ông lão:

“Ngài cũng biết gây chuyện quá nhỉ, bây giờ Quách Hổ Thiền về xe chắc chắn sẽ lập tức gửi tín hiệu cho thành viên khác của Át Bích, nói cho họ đại diện ảnh tử Khánh thị muốn đàm phán với Át Bích. Đến lúc đó ngài định làm gì, định nói cái gì?”

Ông lão cười tủm tỉm nói:

“Có nhiều chuyện để nói lắm, ví dụ như tiết lộ vài kế hoạch diệt toàn bộ hoang dã năm sau của Lý thị, hay tiết lộ kế hoạch diệt toàn bộ hoang dã năm sau của Trần thị? Yên tâm đi, đây chỉ là việc nhỏ với lão nhân gia ta đây thôi.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

“Ngài vui vẻ là được...”

Ông lão muốn chơi, lại bán hết toàn bộ kế hoạch tiêu diệt hoang dã của tập đoàn quân Liên Bang đi.

Ông lão vui vẻ cười nói:

“Ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao, chỉ sợ ảnh tử thần bí kia cũng không ngờ được kế hoạch của mình sẽ xảy ra biến cố này!”

---

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠