Thời gian đếm ngược 103:00:00.
Năm giờ chiều.
Sau khi rời khỏi khu vực ngoại ô thành phố số 18, đoàn xe bắt đầu đi vào đoạn đường gập gềnh, đã hơn 1 tháng kể từ lần cuối hắn đi qua đây, xem ra chẳng có ai định sửa chữa lại con đường này.
Cũng may hệ thống giảm sóc của xe việt dã rất tốt nên mọi người mới không cảm thấy khó chịu.
Nhưng xem ra Hội Tam Điểm lại không gặp may như họ, sau khi đi khoảng 40 cây số, trong đoàn xe của đối phương có một số chiếc bị nổ lốp.
Nhưng xem ra những học sinh trong đoàn xe đó đều không phải những kẻ chỉ biết học hành, sau khi một chiếc xe bị nổ lốp, một nhóm học sinh đã lập tức mang theo dụng cụ xuống xe rồi lắp đặt kích xe, thuần thục tháo bánh, thậm chí họ còn tự vá luôn lốp xe.
Đa phần mọi người đều nghĩ học bá chỉ là những tên mọt sách vô dụng, nhưng họ không biết những học bá ở thế giới ngoài bây giờ đều thành thạo một nghề nào đó, thậm chí có người còn thành thạo rất nhiều nghề.
Khánh Trần tò mò hỏi ông lão:
"Thật kỳ lạ, lốp xe ở thế giới trong cũng có thể nổ như ở thế giới ngoài sao. Chẳng lẽ người ở thế giới trong vẫn chưa nghiên cứu ra các nào để ngăn lốp xe không nổ sao?"
Ông lão vui vẻ nói:
"Nếu tất cả mọi người đều dùng lốp chống nổ thì cần gì mua lốp mới nữa, nếu cần mua lốp thì người ta sẽ mua đồ second-hand, ai đi mua lốp mới làm gì? Nếu không thể bán lốp mới thì làm sao tập đoàn có thể kiếm tiền được? Từ trước đến nay năm tập đoàn trong liên bang chia nhau sản xuất những thứ dễ tiêu hao như thế này. Nếu tập đoàn nào đó phát hiện có thứ đe dọa đến lợi ích của mình, họ chắc chắn sẽ tìm cách tiêu diệt. Nếu lốp chống nổ thật sự được phát minh, người dân liên bang sẽ không bao giờ được dùng, vì các tập đoàn chỉ cho phép quân đội dùng những thứ như vậy mà thôi."
"Thì ra là thế.”
Khánh Trần thầm tự nhủ, có lẽ vật dụng trong quân đội liên bang đã sớm đi trước thời đại từ lâu rồi.
Đây chính là một trong những tác hại mà tập đoàn gây ra cho thế giới trong, thứ mà họ quan tâm không phải xã hội có phát triển hay không, mà là số lợi ích họ kiếm được là bao nhiêu.
"Đúng rồi, ngài có quen thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị không?"
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Hắn là hạng người gì?"
Ông lão nói:
"Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị được coi là 'Tay chân' của gia chủ. Từ trước đến nay, tất cả những việc bẩn thỉu của Khánh thị đều do hắn làm, vì họ làm rất nhiều việc xấu nên ai cũng có rất nhiều kẻ thù. Khi về già, họ chỉ có thể ở trong trang viên Ngân Hạnh của Khánh thị ở thành phố số 10 mới không bị ám sát. Nên cả quãng đời còn lại họ không thể rời khỏi trang viên Ngân Hạnh."
Ông lão tiếp tục nói:
"Ví dụ như thủ lĩnh ảnh tử đời trước, hắn không muốn ở trang viên Ngân Hạnh nên đã thay đổi khuôn mặt, thay tên đổi họ để đến một nơi bí ẩn nào đó an hưởng tuổi già. Nhưng thủ lĩnh ảnh tử đời này lại khá kì lạ, có lẽ vì không muốn chịu chung kết cục như những người đời trước nên trước khi trở thành thủ lĩnh ảnh tử, hắn đã nghĩ ra các đối phó với chuyện này. Đến tận bây giờ vẫn không ai biết thân phận thật sự của hắn, hắn tên gì, khuôn mặt thế nào."
Khánh Trần hỏi:
"Chẳng phải hắn là một trong 3 người sống sót sau cuộc chiến sao?"
Ông lão ý vị thâm trường nhẹ nhàng nói:
"Ai nói người sống sót cuối cùng nhất định sẽ trở thành thủ lĩnh ảnh tử?"
Khánh Trần ngây ra.
Đúng vậy, chẳng phải mọi người đều nghĩ người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử thứ 9 đã sớm chết trong ngục giam số 18 rồi, nhưng thật ra hắn vẫn chưa chết.
Trường hợp nào cũng có thể xảy ra.
Ông lão tiếp tục nói:
"Thật ra từ lúc nhận chức đến giờ, thủ lĩnh ảnh tử đời này của Khánh thị vẫn chưa làm chuyện gì quá nổi bật. Những chuyện hắn làm đều tiến hành trong bóng tối nên mọi người đều không biết. Ví dụ như chuyện Khánh thị vận chuyển vật tư đến hoang dã, sau 7 năm trời mọi người mới biết đến chuyện này, nhưng sau khi biết, mọi người vẫn không thể đoán được hắn đang định làm gì."
Khánh Trần còn bồi thêm một câu, thật ra đối phương còn làm giao dịch với cả Kỵ Sĩ nữa, bây giờ nghĩ lại, có lẽ người đi cứu những người bạn của Lý Thúc Đồng rất có thể là thủ lĩnh ảnh tử, cơ mà đến tận bây giờ hắn vẫn không biết giao dịch giữa hắn và Lý Thúc Đồng là cái gì.
Ông lão cười nói:
"Ta cảm thấy thủ lĩnh ảnh tử đời này rất giống tổ tiên của Khánh thị. Lúc trước Jindai còn nói hắn là 'Khánh Chẩn' tái thế, nhưng ta nghe nói hắn không sống được lâu nữa, có lẽ chỉ lâu hơn ta mấy năm thôi."
Khánh Chẩn chính là tổ tiên đã tạo ra 'Tân Khánh thị' từ khi kỉ nguyên mới bắt đầu.