Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 857: Khương Dật Trần Chạy Trốn




Ông lão lại nói:

"Ngươi nhất định phải cẩn thận, loại người thông minh như hắn còn phải ẩn núp hơn mười năm vì thứ gì đó. Có lẽ lúc hắn xuất hiện cũng là lúc mọi người phải khiếp sợ."

Ban đêm, Quách Hổ Thiền và đội xe đều dừng lại cắm trại, ông lão lại đến trước cửa lều để kể chuyện xưa cho các nữ sinh nghe.

Ông lão liếc nhìn biểu cảm bất đắc dĩ trên mặt Khánh Trần, sau đó vừa chỉ vào hắn vừa cười nói với các bạn nữ:

"Các ngươi cảm thấy cháu trai của ta thế nào, hắn còn chưa có bạn gái đâu, hay mọi người thử cân nhắc một chút? Hắn là người chính trực, hơn nữa nhân phẩm còn rất tốt. Nhà chúng ta cũng có rất nhiều tiền, đến khi nào ta ra đi, tất cả tài sản của ta sẽ để lại cho hắn, ý của ta không phải là các ngươi tiếp cận hắn vì tiền. Mà là, nếu cưới hắn, các ngươi sẽ có một gia đình hạnh phúc."

Mấy nữ sinh quay sang quan sát Khánh Trần từ đầu đến chân, vì bây giờ Khánh Trần vẫn dùng khuôn mặt của Zard nên không mấy ưa nhìn. Ngoài ra, từ lúc họ gặp nhau đến giờ Khánh Trần vẫn chưa nói câu nào, xem ra tính cách của hắn không tốt lắm.

Hơn nữa, đêm qua Khương Dật Trần còn nói Khánh Trát Đức rất nguy hiểm, hắn còn tận mắt nhìn thấy đối phương giết không ít người.

Thật ra bây giờ các nàng đều cảm thấy Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu là lựa chọn tốt hơn nhiều.

Khánh Trần ngồi xuống thì thầm với ông lão:

"Ngài muốn làm gì?"

Ông lão vui vẻ cười nói:

"Ngươi cũng đến tuổi trưởng thành rồi, lúc bằng tuổi ngươi bây giờ….Được rồi, đã là hảo hán thì không nhắc lại chuyện cũ."

"Ngài không cần quan tâm ta, ngài chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được.”

Khánh Trần bất đắc dĩ nói.

Ông lão nhỏ giọng thầm thì nói:

"Lúc nào ngươi kết hôn thì Trường Thanh mới hết hi vọng."

Khánh Trần:

"Hình như ngài hiểu lầm gì đó rồi, ta và nàng chỉ là bạn."

Sau đó, Khánh Trần lại quanh sang nói với các nữ sinh:

"Ông nội ta già rồi, mọi người đừng nghe những gì ông ấy nói. Nhà ta làm gì có nhiều tiền, ta còn đang nợ ngân hàng mấy chục triệu. Ngay cả căn nhà ở khu cư xá Thế Giới Vi Mô cũng chưa trả hết tiền, ta mới trả 10% tiền cọc thôi."

Các nữ sinh đều đơ ra:

"Tại sao ngươi lại đi vay mấy chục triệu, số tiền đó đi đâu rồi?"

Khánh Trần thở dài:

"Ta cũng muốn biết."

Nhưng lúc này, ông lão bỗng quay sang thì thầm với hắn:

"Ngươi không cần lo đến số tiền đó."

"Hử?"

Khánh Trần sửng sốt.

"Ta đã sai Lý Vân Kính đi trả hết rồi.”

Ông lão nói:

"Đây coi như món quà ta tặng ngươi trước khi đi, vì những gì lão Thất có thể cho ngươi, ta đều không cho được, nên ta chỉ có thể trả nợ giúp ngươi thôi."

"Ta cảm thấy Vô Tâm Đồng Linh cũng không tệ.”

Khánh Trần nói.

"Sao lúc nào ngươi cũng để ý đến vật cấm kỵ vậy?"

Ông lão tức giận nói:

"Vân Thọ không phải người tu hành, nên ta mới để lại Vô Tâm Đồng Linh cho hắn."

"Được rồi.”

Khánh Trần nói.

Ông lão tiếp tục nói:

"Ngoài ra, ta cũng chuẩn bị hai căn nhà và một chiếc xe ở khu thứ ba thành phố số 10 cho ngươi. Nếu sau này ngươi chuyển đến thành phố số 10 thì không lo vấn đề chỗ ở nữa. Bây giờ ngươi cũng là con cháu Lý thị, sao ta có thể để con cháu của mình không có chỗ ở được….Yên tâm, ta không như sư phụ của ngươi, ta đã sai người trả hết tiền nhà rồi, ngươi chỉ cần vào ở là được."

Khánh Trần im lặng, hắn có thể cảm nhận được từ trước đến giờ ông lão chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.

Nhưng lúc này hắn bỗng nghĩ, sư phụ hắn vay tiền mua đồ cho hắn, ông lão lại trả tiền giúp hắn. Xao chuyện này lại trùng hợp như vậy, có phải hai người họ đã thương lượng sẵn với nhau từ trước rồi không?

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện từ nay về sau không phải trả nợ ngân hàng nữa, Khánh Trần lại cảm thấy nhẹ người, bây giờ hắn không những không phải trả tiền nợ mà còn được thêm hai ngôi nhà, chuyện này khiến tâm trạng của hắn tốt lên rất nhiều.

"Tại sao ngài không mua nhà ở thành phố số 18 mà lại mua nhà ở thành phố số 10 cho ta?"

Khánh Trần không hiểu.

"Đó mới là trung tâm chính trị của liên bang, sớm muộn gì ngươi cũng phải đến đó nên ta mới mua nhà ở đó cho ngươi.”

Ông lão khẳng định.

Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần bỗng nhìn thấy một bóng người đang lặng lẽ mò lại gần chỗ để xe.

Khoan đã, người đó không phải Khương Dật Trần sao?

Sau khi xác định không bị ai phát hiện, đối phương rón rèn trèo lên một chiếc xe, sau đó hắn lập tức khởi động xe rồi lao vút vào bóng đêm.

Khánh Trần ngớ người nhìn mọi chuyện, hắn chỉ định thăm dò xem Khương Dật Trần có phải Lục Áp không thôi mà.

Nhưng chuyện vừa xảy ra đã nằm ngoài dự kiến của hắn.

Hắn chỉ mới bảo Hồ Tiểu Ngưu nói bóng gió một chút với thành viên Hội Tam Điểm mà đối phương đã bị dọa đến mức chạy trốn.