Hồ Tiểu Ngưu đồng ý, nhưng Ương Ương lại lộ vẻ không vui:
"Ta ở Hải Thành cũng đã nghe nói rất nhiều chuyện về Bạch Trú, nhưng giờ ta mới biết các ngươi tạo nhóm chat mà không kéo ta vào, ta không phải là thành viên của Bạch Trú chắc?"
Khánh Trần trầm mặc một lát mới nói:
"Xét một cách nghiêm túc thì ta cũng không biết ngươi có được tính là thành viên của Bạch Trú không. Ngươi không giống những thành viên khác, ngươi có mục tiêu và lý tưởng riêng, con đường của ngươi chưa chắc đã đồng nhất với Bạch Trú."
Ví dụ như chuyện Ương Ương giúp đỡ một số người du hành ở Hải Thành không thể trụ nổi rời khỏi thành phố, giúp bọn họ xây dựng một khu nhà quy mô nhỏ để mà kéo dài hơi tàn. Loại chuyện này, Bạch Trú chắc chắn sẽ không làm.
Vậy nên, con đường của Bạch Trú và Ương Ương rồi sẽ xuất hiện nhánh rẽ.
"Ta không cần biết, nói gì thì ta cũng là thành viên của Bạch Trú nha boss!"
Ương Ương tủm tỉm cười:
"Phải nhớ lúc về thế giới ngoài nhớ kéo ta vào nhóm đấy."
"Được rồi."
Khánh Trần thở dài, đáp.
Ương Ương nghiêng đầu tò mò hỏi:
"Nhưng mà, Bạch Trú cũng đâu có mục tiêu gì nhỉ, có cơ hội và biến đổi lớn như vậy, không làm chút gì sợ sau này sẽ hối tiếc đó."
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
"Sống sót tốt hơn nữa chính là mục tiêu của Bạch Trú."
"Nghe cũng không tệ."
Ương Ương cười híp mắt, nói:
"Ta cũng đã nghĩ thông, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Ta lại không cần Bạch Trú giúp ta cái gì nên cũng không có gì phải lo."
Mãi đến lúc này, Ương Ương thậm chí còn chưa từng hỏi bọn Khánh Trần tới nơi hoang dã làm gì.
Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta về lều ngủ trước, các ngươi trò chuyện tiếp đi."
Trên đường về lều, hắn chợt thấy trong hai lều vải bên cạnh, ông già cùng Lý Khác đều đang nhòm qua khe mành lẳng lẽ quan sát tình hình bên đống lửa kia.
Ông già thấy Hồ Tiểu Ngưu tới bèn ngoắc hắn lại:
"Ê nhóc, tới đây."
Hồ Tiểu Ngưu không hiểu:
"Sao vậy cụ?"
"Cô nàng kia là bạn của Khánh Trần ở thế giới ngoài à?"
Ông già hỏi.
Hồ Tiểu Ngưu cân nhắc một lát, đáp:
"Không biết."
Ông già nói bằng một giọng điệu đau lòng muốn chết:
"Sao ngươi nhẫn tâm không nói thật với cả một lão già sắp chết thế này."
Hồ Tiểu Ngưu nói:
"Ta cũng không ngờ gia chủ của Lý thị lại thích hóng chuyện đến thế..."
"Phiền chết được."
Ông già phất phất tay:
"Mau đi về ngủ đi, đừng đứng đó cản đường nhìn của ta."
"Được."
Hồ Tiểu Ngưu nói xong bèn trở lại lều, nằm một hồi lại bò dậy, lặng lẽ nhòm qua khe mành nhìn ra ngoài.
Lều của bọn họ được dựng song song, ba người đồng loạt ghé sát mành nhìn ra, nếu có ai đứng gần một chút quan sát cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy hết sức quỷ dị...
Ba người nhìn về phía xa xa, phát hiện hóng chuyện ở nơi xa đó không chỉ có ba kẻ mà cả Quách Hổ Thiện trong cái lều bên kia cũng đang lặng lẽ nhòm qua khe mành.
Thực ra khoảng cách giữa hai bên đã rất xa, về lí thuyết, bọn Hồ Tiểu Ngưu không thể phát hiện Quách Hổ Thiện mới đúng.
Nhưng ánh lửa xuyên qua khe mành chiếu lên cái trán đối phương lại hơi phản quang, trông quá đặc thù, muốn không phát hiện cũng không được.
Bên đống lửa, Khánh Trần ném ít cành khô vào lửa:
"Mệt không? Nhất định mệt muốn chết đi được nhỉ, một cô gái nhỏ mới 17 tuổi đã phải làm bao nhiêu việc như vậy."
"Ừ, nói không mệt thì giả quá."
Ương Ương cười nói:
"Bên cạnh không có lấy một người có thể tin được. Lúc nào cũng phải cảnh giác thận trọng. Có đôi khi ở trên trấn mới xây, muốn ngủ cũng phải lợi dụng trường lực mà ngủ trên không, như vậy mới có thể yên tâm hơn một chút. Bây giờ nghĩ lại thì thấy hồi còn ở đường Hành Thự trong Lạc Thành vẫn yên tâm nhất."
"Có những người du hành và người ngoài hoang dã đó có ý đồ xấu à?"
Khánh Trần hỏi.
"Ừ, lòng người khó dò, trong quá trình xây dựng khu nhà đã phát sinh rất nhiều chuyện bẩn thỉu."
Ương Ương nói:
"Thế giới này thật sự không được tốt đẹp như chúng ta nghĩ. Dù ngươi thật lòng thật dạ muốn trợ giúp một người, chưa chắc người ta đã cảm kích ngươi. Có người trộm vật tư còn chưa nói, có kẻ còn nghĩ nơi đó không có trật tự nên muốn bắt nạt kẻ yếu hơn, cướp thành quả lao động của người khác."
"Vậy vì sao còn muốn giúp đỡ họ?"
Khánh Trần nghi hoặc.
Ương Ương cười nói:
"Phải có một nơi như vậy làm mẫu thì về sau mới có nhiều người hơn nữa tình nguyện theo chúng ta thoát khỏi tập đoàn tài chính và thành thị, tới nơi hoang dã. Yên tâm đi, đám người có ý xấu đều đã bị ta giết, ta cũng chẳng phải kẻ hiền lành vô hại gì! À đúng rồi, lần này các ngươi cũng cần xuống phía Nam, hay là tới trấn ta tham quan chút đi?"
Khánh Trần lắc đầu:
"Xin lỗi nhé, lần này hành trình tới nơi hoang dã quá gấp, nhất định phải nhanh chóng tới khu cấm địa số 002 mới được."