"Thực ra chính ngươi cũng mệt muốn chết rồi nhỉ, lúc nào thần kinh của ngươi cũng căng như dây đàn."
Ương Ương nói.
"Mệt chứ."
Khánh Trần cười cười:
"Đây chính là ý nghĩa khi thành lập Bạch Trú, ta hi vọng một ngày nào đó sẽ có người có thể đứng cạnh bên ta, giúp ta chia sẻ một chút."
"Sẽ có ngày đó thôi."
Đúng vào lúc này, Ương Ương bỗng nói:
"Ta dẫn ngươi lên trên trời xem một chút nhé?"
"Hả?'
Khánh Trần sửng sốt:
"Có thể mang người khác lên theo à?"
"Đương nhiên rồi."
Ương Ương cười nói.
Sau đó, cô đứng dậy kéo cánh tay Khánh Trần, phóng vút lên cao, đống lửa và đám lá rụng ở vị trí nơi cô bay lên bị một lực vô hình cuốn ra ngoài.
Mọi người trong lều trại ngẩng lên nhìn, bất chợt thấy bóng dáng thiếu niên và thiếu nữ đang chồng lên ánh trăng.
Nhiều người không tự chủ được bèn ra khỏi lều. Giờ khắc này Hồ Tiểu Ngưu mới hiểu được, thì ra không phải chỉ có vài người đang hóng hớt mà mọi người đều đang hóng như nhau...
Quách Hổ Thiện đứng trước lều của mình, sắc mặt lộ vẻ buồn bực:
"Hai người này tiến triển quá nhanh rồi đi, lẽ nào đấy chính là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên mà người ta hay nói sao? Cái này không đúng nha, Ương Ương lúc nào cũng rất lạnh lùng với mọi người mà."
Lúc này, ông già có kiến thức rộng rãi đang lẩm bẩm trong lều:
"Đó là người đã thức tỉnh trường lực!"
Trên trời cao, Khánh Trần chỉ cảm thấy mình như bị một lực vô hình kéo lên, như thể hắn đột nhiên biến thành một khối nam châm, còn xung quanh lại là từ trường ngược dấu với hắn, đang thúc đẩy hắn bay nhanh lên trên.
Hắn cảm thụ được mặt đất cách mình càng lúc càng xa, lại cảm thụ được bàn tay của cô gái kia đang nắm chặt cánh tay mình.
Hắn nhìn bầu trời và những đám mây đang tới gần, hoang dã và gió.
Có lẽ đây chính là tự do mà bọn Kỵ Sĩ theo đuổi cả đời.
"Bỏ ta ra đi."
Khánh Trần đột nhiên nói
"Hả?"
Ương Ương nghi hoặc hỏi.
"Ta nói nghiêm túc đấy."
Khánh Trần cười bảo.
Một giây sau, Ương Ương đột nhiên thả lỏng bàn tay.
Trường lực bao vây lấy Khánh Trần chợt biến mất, thiếu niên từ ngàn mét trên không đang rơi xuống rất nhanh.
Có điều, Ương Ương kinh ngạc nhận ra, sắc mặt Khánh Trần hoàn toàn không có chút kinh hoảng và thất thố nào. Hắn nhắm mắt giang rộng hai tay, như thể đang hưởng thụ trạng thái rơi tự do này vậy.
Loại bình tĩnh và thong dong này, cô chưa từng thấy ở bất kì kẻ nào.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thời gian thong thả trôi đi, Khánh Trần ngày càng gần mặt đất.
Nhưng thiếu niên kia trước sau vẫn không hề kinh hoảng.
Ương Ương đột nhiên tăng tốc lao xuống, trường lực cọ xát mạnh đến nỗi mọi người dưới mặt đất đều có thể nghe được những tiếng nổ vang.
Cô gái phóng tới bên cạnh Khánh Trần, túm lấy cánh tay hắn:
"Lá gan của ngươi lớn thật đấy nhỉ? Không sợ ta không bắt được ngươi à?"
"Không sợ, ta tin ngươi."
Khánh Trần cười nói.
Ương Ương sửng sốt, rõ ràng là đối phương đang liều mạng nhưng kết quả cô lại là người khẩn trương muốn chết, còn đối phương vẫn bình thản như không.
Tin ư?
Cái từ này, ở bất kì thời đại nào đều hết sức xa xỉ.
Có mấy ai sẽ vì hai chữ "tin tưởng" mà dám giao tính mạng của mình vào tay người khác?
Ương Ương bỗng nhẹ giọng nói:
"Lần sau còn muốn chơi thì cứ nói với ta một tiếng."
….
Đếm ngược 72:00:00.
Nửa đêm 12 giờ.
Đoàn người càng ngày càng gần với cấm địa số 002.
Ở vùng hoang dã có khá ít trò giải trí, học sinh của Hội Tam Điểm hiện giờ đã mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, không còn hưng phấn như những ngày đầu đi đến vùng hoang dã.
Ngược lại với họ, ông lão vẫn tràn đầy năng lượng. Ngoại trừ vài lần hắn hôn mê dọc đường, những lúc khác còn khoẻ mạnh hơn thanh niên.
Khánh Trần nhớ lại quá khứ liền xác nhận, từ lúc ông lão đi vào vùng hoang dã, làn da trở nên sáng bóng và hồng hào hơn.
Nhưng tất cả những điều này đối với một người già sắp gần đất xa trời không phải là chuyện tốt.
Đêm khuya, Ương Ương nắm lấy cánh tay của Khánh Trần bay lên không trung.
Những người ở trong lều trại, đứng trên mặt đất, lặng lẽ hâm mộ nhìn.
Các học sinh của Hội Tam Điển bàn luận xôn xao:
“Phải làm thế nào để có thể trở thành người siêu phàm đây?”
Nam Cung Nguyên Ngữ trả lời:
“Ta đã thực hiện sơ qua một số nghiên cứuu. Trên thực tế, ngay cả khi ngươi trở thành siêu nhân, chỉ có 1 phần 17,81 vạn xác suất để có thể bay."
“Học trưởng, chúng ta đừng nói chuyện đó vào lúc này, được không …”
Nam Cung Nguyên Ngữ suy nghĩ một lát:
“Được”
Ở nơi nào đó sát chân trời, Khánh Trần và Ương Ương nằm cạnh nhau trên mây. Thanh niên cảm thấy trường lực đẩy dưới thân, tựa như một chiếc giường mềm mại.
“Ngươi muốn hầu ông lão đến cuối đời đúng không?"
Ương Ương hỏi.
Khánh Trần nói:
"Ngươi phát hiện rồi?”
"Hừ, trường lực của ông ấy càng ngày càng yếu. Ta đã thấy rất nhiều trường hợp trường lực suy yếu như vậy. Đó là điềm báo cho cái chết.”