Cơn sóng dữ màu đen đuổi theo phía sau đã bị Khánh Trần giải quyết bằng cách rút củi dưới đáy nồi.
Khánh Trần liếc nhìn bầu trời đêm, còn 11 chiếc Thần Phong 02 đang bay lượn, chứng tỏ hắn đã bắn hụt 1 phát, đối phương đã sớm núp trên xe.
Bọn người Hồ Tiểu Ngưu cũng nhận ra điều này, 11 chiếc máy bay không người lái như là tử thần đang đòi mạng, hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh hoả tiễn bên dưới máy bay phóng đến.
Đối phương tiến gần thêm một chút, rõ ràng nó đang đi vào khu vực có thể khóa mục tiêu chuẩn bị bắn.
Khánh Trần không chắc tên điều khiển nào đã kịp thoát chết. Nhưng lần này Khánh Trần không nhắm vào người nữa, bắn liên tục 11 phát súng, buộc chúng phải điều khiển máy bay lùi xuống.
Chiếc máy bay không người lái cuối cùng thậm chí đã bắt đầu bắn tên lửa, nhưng trước khi viên tên lửa này phát ra, thân máy đã bị nghiêng, khiến đường đạn lệch sang một bên, bắn vào nơi hoang dã không người, bùng lên một ngọn lửa dữ dội.
Đây là lí do vì sao Khánh Trần bảo Hồ Tiểu Ngưu duy trì khoảng cách. Hắn cần giữ tầm bắn trong phạm vi 400 mét, như thế mới có thể bắn chính xác được.
Ông lão dường như không cần lo lắng gì nữa. Ông lão bắt chước Khánh Trần, dựa vào lưng ghế, nhìn về phía sau. Cửa kính xe của họ đều vỡ tan tành, gió lạnh ùa vào trong xe.
Ông gầm lên:
"Thằng nhóc này, súng bắn tỉa của ngươi quá lợi hại rồi.”
Không chỉ ông lão xúc động, ngay cả Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác lần đầu tiên chứng kiến sức chiến đấu và Khánh Trần ở cự ly gần, thấy khả năng chế ngự kẻ địch của súng bắn tỉa, thật đáng kinh ngạc đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Khánh Trần dùng điện thoại di động gõ chữ đưa cho Hồ Tiểu Ngưu:
“Tiểu Ngưu, kéo dài khoảng cách."
Hồ Tiểu Ngưu hiểu ý, lấy chân đạp ga. Lúc này, mối đe dọa từ máy bay không người lái đã được giải quyết. Khánh Trần không còn cần giữ tầm bắn trong phạm vi 400 mét như ban đầu nữa. Bọn hắn có thể kéo dài khoảng cách xa hơn mà vẫn có thể giải quyết các xe còn lại một cách dễ dàng.
Nhưng họ không dám thở phào, bỗng nhiên thấy từ hai chiếc xe phía sau có hai bóng đen nhảy ra từ hai bên cửa.
Hai bóng đen sau khi nhảy khỏi xe liền nhoài người về phía trước, rơi xuống đất. Nhưng khi Khánh Trần cho rằng đối phương sẽ lăn quay ra đất, lại phát hiện bọn hắn đã đứng vững, hai chân đột nhiên phát lực, chạy còn nhanh hơn cả xe việt dã phía sau!
Xe không thể chạy hết tốc lực trên địa hình gồ ghề, nhưng hai người di chuyển như đang bay, coi mặt đường gập ghềnh như đất bằng mà bước.
Mười giây sau, hai bóng người ở đằng sau liền vượt qua cả đội, tiếp cận đám người Khánh Trần.
Hai tên tăng tốc, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề, như thể dùi trống rơi trên mặt trống, gây chấn động lòng người.
Điều kỳ lạ hơn nữa là khi Khánh Trần bật thính giác, hắn có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ của đối phương từ rất xa, như âm thanh linh kiện máy móc va vào nhau.
“Linh kiện ?”
Khánh Trần cau mày.
Ông lão nói:
“Là robot chiến đấu của gia tộc Jindai. Trong thành phố của gia tộc Jindai, có rất nhiều loại robot chiến đấu, giống robot bảo vệ ở nhà tù số 18, dùng để thay thế nhiệm vụ của Ban quản lý trị an PCE. Một khi chiến tranh nổ ra, những thứ gọi là robot bảo vệ sẽ lập tức trở thành robot chiến tranh.”
“Vận tốc của bọn hắn khoảng chừng 110km/ giờ, đây là tốc độ của cao thủ cấp B!”
Khánh Trần quan sát, tính toán tốc độ của đối phương, hắn vô thức nhắm vào đối thủ rồi bóp cò. Nhưng hai bóng người kia dường như đã tính được đường bay của viên đạn, lập tức né được.
Tốc độ quá nhanh, những tên robot chiến đấu này là khắc tinh của súng bắn tỉa.
….
Ở nơi đồng không mông quạnh, tốc độ của hai cỗ máy chiến đấu càng lúc càng nhanh.
Những gò đất và khe hở cũng không thể cản trở hành động của chúng.
Âm thanh linh kiện của thiết bị trong tai Khánh Trần càng lúc càng lớn.
Thiếu niên bóp cò súng liên tục, không phải vì muốn bắn trúng đối phương, mà hy vọng trong lúc đối phương tránh đạn sẽ bị giảm tốc độ, để bản thân tranh thủ thời gian.
Ông lão ở bên cạnh yên lặng quan sát, bỗng nhiên ông cảm thấy thiếu niên này rất thú vị.
Thực ra mọi người đều biết, nếu không có người đến viện trợ, kết cục duy nhất của họ là bị hai cỗ máy chiến đấu này đuổi theo sau đó giết chết.
Đây là cỗ máy chiến đấu Hổ Thức-01 đắt đỏ nhất của gia tộc Jindai, có thể so với chiến sĩ gen cấp B.
Trên xe có Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu đều là người bình thường, Khánh Trần cũng chỉ mới đạt được cấp D, ông lão thì tay trói gà không chặt.
Trong tình huống này, không ai có thể sống sót.
Ông lão tin rằng Khánh Trần đã nghĩ đến những điều này, nhưng đối phương không hề có ý định buông tha, dù cho phải chết thì cũng phải duy trì ý chí chiến đấu đến cùng.
Đó mới là cái chết vẻ vang.
Sau khi khoảng cách của hai bên thu hẹp lại gần 200 mét, từ xa Khánh Trần nhìn thấy hai cỗ máy hình người đang giơ tay lên, ngay phía trước cánh tay của chúng đột nhiên phân tách, lộ ra một khẩu pháo đen ngòm.
Hồ Tiểu Ngưu ngồi phía sau nhìn thấy cảnh tượng ấy, vô cùng kinh hãi, hắn quay lại nhìn Khánh Trần...Lại thấy Khánh Trần vẫn bình tĩnh như cũ.
Tại sao vậy? Hắn không biết vì sao Khánh Trần còn bình tĩnh được như thế.