Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 871: Bạn Cũ 5




Ầm một tiếng, một quả lựu đạn mini phụt ra, bay thẳng đến chiếc xe địa hình của đám người Khánh Trần.

Khoảnh khắc Hồ Tiểu Ngưu nhìn thấy khẩu pháo của cổ máy chiến đấu tóe ra tia lửa, hắn lập tức chết lặng.

Hắn không ngờ bản thân đã phải cố gắng rất nhiều để có được chỗ đứng ở thế giới trong, ấy vậy mà cuối cùng vẫn phải chết ở đây.

Nhưng mà, ngay lúc mọi người tưởng rằng xe địa hình sẽ bị lựu pháo bắn vỡ, thì quả lựu pháo đang bay nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn thấy được kia lại giống như đụng phải một lực đàn hồi vô hình nào đó trên không trung, làm thay đổi quỹ đạo vốn dĩ của nó.

Lựu pháo và xe địa hình vụt qua nhau!

Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm.

Mọi hành động kéo dài thời gian lúc nãy của hắn vào khoảnh khắc này đều rất có giá trị!

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì hai cỗ máy chiến đấu đang chạy băng băng đột nhiên từng bước vượt qua rồi bay lên không trung.

Hệt như một phi hành gia ở trong vũ trụ đang muốn bay đến nơi tận cùng không có điểm cuối.

Đây không phải là dự định ban đầu của họ, mà do đột nhiên xung quanh họ có cái gì đó biến mất rồi.

Là trường lực!

Khi một người lao về phía trước, mỗi bước đi đều phải dùng sức rất nhiều.

Con người bước một bước, sau đó bị lực hút của trái đất giữ lại, có thể thể bước được bước tiếp theo.

Nhưng nếu trong một giây nào đó không còn lực hút của trái đất thì sao?

Thì mọi chuyện sẽ khác.

Ương Ương đến rồi.

"Nổ súng!"

Ngay khi hai cỗ máy chiến đấu bay lên không trung, Ương Ương mạnh mẽ đáp xuống xe địa hình nói.

Lực hút của trái đất lại xuất hiện, tốc độ của hai cỗ máy chiến đấu trên không trung bất chợt giảm tốc độ, sau đó rơi xuống mặt đất theo đường vòng.

Lúc này, quỹ đạo của hai cỗ máy trên không trung đã không còn khả năng thay đổi, tốc độ rơi xuống cũng hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Khánh Trần.

Khánh Trần nổ súng liên tiếp 2 lần, lò phản ứng mini của hai cỗ máy chiến đấu đã bị bắn trúng.

Lập tức bùng cháy trong đêm!

"Móa nó, lợi hại!"

Hồ Tiểu Ngưu hưng phấn, điên cuồng hét lớn.

Khánh Trần và Ương Ương hợp sức giải quyết được mối nguy hại lớn nhất, nhưng thiếu niên trong xe không hề phấn khích quá độ, hắn bình tĩnh tựa lưng vào ghế dựa, tiếp tục nổ súng.

Đoàn xe Jindai nhận thấy tình huống không ổn liền bẻ lái chia nhau rời đi.

Chỉ là khi họ bẻ lái đã làm lộ bình xăng trong tầm bắn của Khánh Trần.

Khánh Trần thay giáp chống lửa, bình tĩnh bóp cò.

Một chiếc xe của gia tộc Jindai hóa thành ngọn lửa bùng cháy đỏ rực cả trời đêm.

Ương Ương nhảy vào xe từ cửa cốp bị mở phía sau, cười tủm tỉm hỏi Khánh Trần:

"Vẫn luôn chờ ta xuất hiện đúng không?"

Khánh Trần bị nói trúng tim đen cũng không hề bối rối, hắn cười nói:

"Tới đúng lúc lắm, nếu chậm thêm hai giây thì bọn ta tiêu đời. Nhưng mà, ngươi có thể khống chế cùng lúc sức mạnh của hai tên cao thủ cấp B bên cạnh sao? Ghê gớm quá rồi."

Ương Ương lắc đầu nói:

"Có thể bọn chúng có được sức mạnh và tốc độ của cấp B, nhưng với ta mà nói thì cũng chỉ là một vật nặng hơn hai trăm cân. Nhưng nếu thật sự là cao thủ cấp B thì không ổn, sức mạnh sinh mệnh của cao thủ sẽ loại trừ sức mạnh của ta, dễ gì mà ta ảnh hưởng được họ."

"Thì ra là vậy."

Khánh Trần gật đầu:

"À đúng rồi, trên đường đến đây ngươi có nhìn thấy hai tên cấp A chiến đấu với nhau không?"

"Có thấy, nhưng ta không dám đến gần. Hơn nữa đâu phải hai tên cấp A chiến đấu, là ba tên, hai đánh một đó, kế bên còn có Tam Nguyệt của Sở tài phán Cấm kỵ đứng quan sát, tổng cộng có đến bốn tên cấp A lận."

Ương Ương nghĩ rồi nói.

"Hai đánh một?"

Khánh Trần hơi bất ngờ:

"Chuyện gì đây, Jindai còn có ai cấp A khác à?"

"Không phải không phải."

Ương Ương tủm tỉm cười nói:

"Là hai tên kia đánh một tên võ sĩ mặc trang phục Nhật Bản."

Khánh Trần chợt nhìn về phía ông lão:

"Ngài chuẩn bị nhiều hậu thuẫn nhỉ, vậy mà còn mai phục một tên cấp A khác? Chắc là vốn liếng của Lý thị đều đem ra hết rồi chứ gì?"

Hắn thầm nói chả trách cả quá trình ông lão lại bình tình như thế.

Lúc đối phương nói sẽ lấy mình ra làm mồi nhử, Khánh Trần còn nghĩ đối phương sẽ đến đây câu cá, nhưng không ngờ thật ra đối phương đến đây để rán cá!

Nhưng mà ngẫm lại cũng không có gì quá bất ngờ, ông lão từng là một trong năm người quyền lực nhất liên bang, tự mình ra tay gài bẫy, ngược lại nếu như không có đủ cấp A xuất hiện thì có vẻ hơi keo kiệt.

Chuyện nội bộ bên trong tập đoàn khác xa với những gì người bình thường có thể tưởng tượng.

Khánh Trần nhìn về phía ông lão:

"Ngài còn hậu thuẫn không?"

Ông lão nhìn Khánh Trần:

"Có muốn uống rượu không? Thôi không uống đâu, bác sĩ nói ta không được uống rượu. Các ngươi uống đi, tìm được đường sống từ chỗ chết thì ăn mừng một chút cũng được."