Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 886: Nhóm Học Sinh Thông Minh




Những học sinh IQ cao này hiểu rõ, loại thời điểm thế này mà thảo luận bất cứ chuyện gì đều dễ dàng vi phạm quy tắc, không thể phạm sai lầm cấp thấp này.

Ương Ương thấy vậy thì gật gật đầu, nhóm tinh anh này của Lạc Thành quả là có năng lực rất cao đấy.

Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn Quách Hổ Thiền:

"Xin hỏi, có phải người của Át Bích đang chiến đấu?"

"Không."

Quách Hổ Thiền cau mày nói:

"Chúng ta cũng không thể xác định được đó là ai, có thể là những người trước đây từng đồng hành với chúng ta."

Ai mà rảnh rỗi đến độ không có chuyện gì lại đến khu cấm địa chơi, cũng chẳng ai rảnh rỗi không có chuyện gì tới giúp Át Bích cả.

Quách Hổ Thiền nói:

"Hay là chúng ta rời khỏi đây trước đã?"

Ương Ương lắc đầu:

"Các ngươi đi trước, ta đi xem thử thế nào."

Vừa dứt lời, từ bên trong rừng cây có ai đó đang chậm rãi đi ra, tiếng bước chân đạp lên lá khô nghe thật thần bí.

Đám người của Hội Tam Điểm và Át Bích đều nhìn về phía đó, phát hiện đó là đám người Lý Khác đang đi ra từ bóng tối.

Theo bản năng, mọi người đưa mắt nhìn xuống tay của đám người Lý Khác, chằm chặp nhìn khẩu súng kia, không thể dời mắt.

Khi đám người kia đến gần, mọi người thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc súng trên người họ.

Đây là thứ mùi nhất định sẽ dính sau khi bóp cò.

"Người vừa nổ súng chính là ba người này!"

Quách Hổ Thiền thầm nghĩ.

Nhưng hắn không hiểu.

Rõ ràng mọi người đã xác nhận đi xác nhận lại rằng, trong khu cấm địa số 002 không thể sử dụng súng ống, nhưng ba người này hình như không bị quy tắc ảnh hưởng gì đến.

Vì sao?

Trên thực tế, tuyệt đại đa số người trên thế giới đều không biết, thực ra khu cấm địa là có thể bị thu nhận, vì cực ít người từng thu nhận!

Người từng thu nhận sẽ giấu bí mật đã thu nhận này dưới đáy lòng.

Ương Ương nhìn về phía Khánh Trát Đức:

"Mới rồi là các ngươi đánh nhau với quân của tập đoàn liên bang?"

"Đúng."

Khánh Trần gật đầu cười nói:

"Hình như họ cũng hoang mang y hệt các ngươi, cho nên đã chần chờ mà rút lui rồi. Tiếp sau đây, ta đưa các vị ra khỏi khu cấm địa số 002 đi, để tránh cho các vị lạc đường trong này, đi nhầm vào vùng trong."

Vùng trong quá nguy hiểm, nếu thành viên Hội Tam Điểm mà đi lạc vào đó, có lẽ sẽ thiệt hại 90%.

Tề Đạc của Hội Tam Điểm do dự một chút rồi hỏi:

"Làm vậy liệu có phiền các vị quá không?"

Thực ra, hắn đang muốn hỏi: Vì sao các ngươi lại tốt với chúng ta như vậy, tốt đến độ chịu khó đưa mọi người ra khỏi khu cấm địa?

Nói sao thì hai bên cũng không quen biết gì mà.

Khánh Trần cười nói:

"Không phiền gì đâu, Tiểu Ngưu nói cho ta biết, các ngươi là bạn bè, giúp bạn bè một tay cũng là chuyện nên làm mà."

Bọn Tề Đạc sửng sốt, nhìn về phía Hồ Tiểu Ngưu, lòng tự nhủ, Tiểu Ngưu quả đúng là người tốt, thân là nô bộc còn chủ động bảo chủ đến giúp đỡ họ!

Họ lại nhìn về phía Khánh Trần, thấy đối phương đang cười nhẹ, đánh giá họ, hiền hòa cực kì.

Cứ như đang đánh giá tiền vàng mình tích góp nhiều năm vậy...

Đếm ngược 3:00:00.

Nam Cung Nguyên Ngữ tò mò:

"Khánh Trát Đức tiên sinh, chẳng phải những người ở thế giới trong như ngài đều ghét những người du hành như chúng ta sao, sao ngài lại cứu chúng ta?"

Vì vừa rồi Khánh Trần nói lí do hắn ra tay cứu người là vì họ là bạn của Hồ Tiểu Ngưu, nên hắn có thể chắc chắn Hồ Tiểu Ngưu đã nói rõ thân phận của họ cho Khánh Trát Đức, nếu không vì sao hắn lại ra tay cứu 1 đám người không quen biết.

Khánh Trần vừa cười vừa nói:

"Không phải tất cả người ở thế giới trong đềuvậy, chẳng phải một người ở thế giới trong như ta vừa cứu mọi người sao, hơn nữa Tiểu Ngưu cũng nói các ngươi đều là người tốt."

Hắn vừa dứt lời, hình tượng Hồ Tiểu Ngưu trong mắt những thành viên Hội Tam Điểm ở đây đều tăng lên rất nhiều.

Thật ra đây là một phần trong kế hoạch của Khánh Trần, hắn biết rõ mình không thể ra mặt điều hành Hội Tam Điểm, chắc chắn hắn sẽ cần một người có thể tin tưởng giúp hắn làm việc này, mà Hồ Tiểu Ngưu chính là lựa chọn tốt nhất.

Lúc này, Ương Ương đã không nhịn cười nổi nữa, mỗi lần nhìn thấy Khánh Trần bình tĩnh bịa đặt trước mặt người khác là nàng lại cảm thấy rất thú vị.

Hơn nữa còn không có ai ở đây nghi ngờ lời bịa đặt của tên này!

Không biết vì sao, trước khi đến đây Ương Ương đã nghĩ chuyến đi này sẽ rất nhàm chán, nhưng sau khi gặp lại Khánh Trần, nàng lại cảm thấy chuyến đi này thật thú vị.

Khánh Trần lặng lẽ đếm số thành viên còn lại của Hội Tam Điểm.

Trước khi đến đây Hội Tam Điểm có 81 người.

Bây giờ còn 79 người.

Chuyện này khiến Khánh Trần cảm thấy rất bất ngờ, vốn dĩ trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tâm lí, nhưng không ngờ mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn với những gì hắn nghĩ.

---

Tối nay sẽ thêm 5 chương nữa ạ! Hôm nay Mặt Trăng Đỏ bắt đầu lên 10 chương/ ngày. Mọi người có thể ghé qua nha!