Trước khi đến đây hắn nghĩ trận chiến với quân đội liên bang lúc trước sẽ khiến Hội Tam Điểm thương vong thảm trọng.
Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên họ đến cấm địa, kiểu gì cũng phải có một số người chết vì những quy tắc ở đây, trước khi đến đây Khánh Trần còn nghĩ thành viên của Hội Tam Điểm còn một nửa đã tốt lắm rồi.
Ai cũng biết những người lần đầu tiên đến cấm địa rất dễ mắc phải quy tắc đơn giản. Ví dụ như khi nghe thấy tiếng súng, chỉ cần người nào đó trong đoàn tò mò hỏi "Tại sao lại có người dùng súng ở trong này", chắc chắn người đó sẽ bị quy tắc giết chết ngay lập tức.
Mà lí do khiến Khánh Trần cảm thấy vui mừng, là vì nhờ chuyện này mà hắn hiểu ra một điều….Hóa ra tài sản của mình rất thông minh!
Lúc này, mong muốn đến Mật Điệp ti trong đầu Khánh Trần ngày càng lớn, ngay cả cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử hắn cũng muốn tham gia.
Bây giờ những thế lực của các tập đoàn ở thế giới trong đều có sức ảnh hưởng rất lớn ở thế giới ngoài. Tuy số lượng của các thế lực này không bằng số người du hành trong tay Jindai và Kashima, nhưng ai nói số lượng không bằng đồng nghĩa với việc yếu thế hơn.
Mà bây giờ những người du hành làm việc cho Khánh thị còn chưa xuất hiện lần nào, với một người nhiều thủ đoạn như thủ lĩnh ảnh tử, làm gì có chuyện thế lực dưới tay hắn nhỏ yếu được.
Nếu hắn có thể trở thành thủ lĩnh ảnh tử, hắn sẽ dùng Chuẩn Đề Pháp để tăng cường thực lực cho những người của mình, đến khi đó cho dù Jindai và Kashima có đem tất cả lực lượng đến đây cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.
Cũng như những gì ông lão và thủ lĩnh ảnh tử từng nói với hắn, người nổi bật nhất trong số những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng.
Đối với những người được chọn, bây giờ mới là lúc cuộc chiến chính thức bắt đấu, nói không chừng sau này ngay cả cha của Khánh Thi cũng sẽ đích thân tham gia.
Từ trước đến này con đường đi đến vị trí thủ lĩnh ảnh tử chưa bao giờ dễ dàng.
Nhưng cho dù không thể trở thành thủ lĩnh ảnh tử, chỉ cần hắn gia nhập Mật Điệp ti thì chắc chắn Hội Tam Điểm sẽ thuộc về hắn.
Trong tiềm thức của Khánh Trần, bây giờ hắn đã coi Hội Tam Điểm là tài sản của mình rồi.
Hắn thoáng nhìn Hồ Tiểu Ngưu để ra hiệu cho đối phương:
"Vì quân đội liên bang không biết rõ chuyện gì vừa xảy ra nên họ đã tạm thời rút lui, nhưng ta nghĩ họ sẽ cử cao thủ đến đây xem xét. Nên bây giờ chúng ta phải lập tức lên đường, ta biết có một đường tắt ở phía Tây Nam cấm địa, chúng ta chỉ cần đi khoảng ba mươi phút là có thể rời khỏi cấm địa số 002."
Đôi mắt của bọn Tề Đạc đều sáng cả lên:
"Thật sao? Có đường ra ngoài gần như vậy sao?"
"Đúng vậy.”
Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.
Ai cũng biết cấm địa số 002 rất rộng lớn, muốn đi bộ xuyên qua nó thì phải mất ít nhất một tháng.
Nhưng Quách Hổ Thiền và Ương Ương chỉ muốn thử xem những thành viên của Hội Tam Điểm ở đây có thích hợp đến nơi ở mới của người du hành không. Nếu họ không vượt qua được thử thách này thì hai người cũng có cách rời khỏi vùng biên giới cấm địa, chỉ là lúc đó những học sinh này sẽ mất tư cách gia nhập những người được đến nơi ở mới.
Nam Cung Nguyên Ngữ có vẻ khá bất ngờ:
"Tiểu Ngưu, lúc trước ngươi từng đến cấm địa số 002 sao?"
Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu:
"Ta chưa đến đây bao giờ, nhưng Khánh Trát Đức tiên sinh từng đến đây rất nhiều lần, hắn biết rất rõ đường lối ở đây."
"Thì ra là thế.”
Lúc này, bọn Nam Cung Nguyên Ngữ đã nhận ra ở đây không có ông lão, vội nói với Khánh Trần:
"Nén bi thương."
Khánh Trần lắc đầu:
"Không sao, hắn đã hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng."
Sắc mặt của Khánh Trần lúc này rất bình tĩnh, như thể chuyện này không ảnh hưởng chút nào đến hắn.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có một luồn từ trường nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, như thể nó muốn thay ai đó an ủi hắn.
Là Ương Ương.
Trong số những người ở đây, chỉ có mình Ương Ương biết rõ Khánh Trần buồn thế nào.
"Lần này chúng ta lại phải cảm ơn ngài.”
Nam Cung Nguyên Ngữ thành khẩn nói:
"Nếu ngài không ra tay giúp thì có lẽ chúng ta còn phải mắc kẹt ở đây một thời gian rất dài nữa."
Hiện tại, Quách Hổ Thiền đang cảm thấy rất đau lòng.
Đáng lẽ kế hoạch của hắn là cho những học sinh này chịu chút đau khổ, sau đó hắn và Ương Ương sẽ ra tay cứu họ, chắc chắn khi đó những người này sẽ rất biết ơn hắn.
Nói không chừng những người này sẽ đầu quân cho Át Bích.
Lúc đó, hắn chỉ cần xúi giúc họ một chút là chắc chắn họ sẽ nghe theo.
Nhưng bây giờ hắn không thể nói với những học sinh của Hội Tam Điểm là họ cũng biết con đường đó được, vì vừa rồi hắn đã lỡ nói hắn và Ương Ương đều không biết cách nào để rời khỏi cấm địa.