Ngoài đại học Thanh Hòa, trường quân đội Hỏa Chủng cũng nổi tiếng không kém, nhưng vì trường quân đội Hỏa Chủng không bắt các thí sinh đến tận thành phố số 10 để thi nên đa phần các học sinh đều chọn thi ở thành phố mình sống.
Cái cớ mà hắn vừa nói rất hợp lý.
Sau khi nghe thấy Khánh Trần nói mình là thí sinh chuẩn bị thi đại học, Đoàn Tử có vẻ rất sửng sốt, nàng bỗng nói:
"Lúc trước ta cũng dự thi đại học Thanh Hòa, nhưng cuối cùng vẫn không đỗ, nếu ngươi muốn thi vào đại học Thanh Hòa, chắc chắn ngươi rất giỏi, ta có thể hỏi ngươi một số vấn đề không. Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn chắc chắn ngươi đang nói thật thôi."
Tuy thân phận của bọn Đoàn Tử ở thế giới trong là thợ săn hoang dã, nhưng ở thế giới ngoài họ đều là sinh viên đại học, nên Đoàn Tử mới nghĩ, nếu người này giả mạo học sinh thì chẳng lẽ sinh viên như họ còn không phát hiện ra sao.
Tuy nàng vẫn đang nói chuyện nhưng Khánh Trần thấy tay nàng vẫn luôn giấu trong vạt áo, hắn có thể chắc chắn dưới vạt áo nàng là một khẩu súng đang nhắm thẳng vào hắn.
Thật ra bây giờ Khánh Trần đang cảm thấy rất vui vẻ, chẳng phải lúc trước hắn cũng nói với Khương Dật Trần y thế này sao!
Nhưng Khương Dật Trần sao có thể học giỏi bằng hắn được!
Khánh Trần cười nói:
"Ngươi hỏi đi, nếu ta biết thì nhất định ta sẽ trả lời."
Tôn Sở Từ lặng lẽ nhấn nút mở bộ đàm, còn Đoàn Tử thì nhớ lại đề những đề thi cấp 3 rồi liên tục hỏi Khánh Trần 10 câu, nhưng khi nàng vừa dứt lời, hắn đã trả lời đúng tất cả 10 câu mà không cần dùng bất cứ thứ gì để tính toán.
Có người nói vào bộ đàm:
"Thật trâu bò."
Trong số 10 câu hỏi vừa rồi, thậm chí Đoàn Tử còn hỏi cả một câu phương trình tuyến tính một chiều, câu hỏi này nằm trong chương trình đại số tuyến tính.
Đây chính là một trong những môn học chỉ có trong sách giáo khoa cấp 3 ở thế giới trong, chương trình cấp 3 ở thế giới ngoài không hề có môn này.
Khánh Trần có thể trả lời đúng câu hỏi này thì chứng tỏ thân phận học sinh cấp 3 mà hắn vừa nói là chính xác, thậm chí câu hỏi này còn có thể loại bỏ nghi ngờ của những người này về thân phận người du hành của hắn.
Vì họ chắc chắn học sinh cấp 3 ở thế giới ngoài không thể giải được bài toán đó.
Tất nhiên chuyện này vẫn chưa thể khiến họ hoàn toàn tin tưởng.
Đoàn Tử ngồi trong xe nghiêm túc tự hỏi:
“Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Khánh Trần xoa xoa hai tay lạnh buốt, vừa hà hơi vào trong tay vừa nói:
“Được, các ngươi đồng ý chở ta một đoạn đường, cũng giống như cứu ta một mạng vậy, muốn hỏi cái gì đều được.”
Đoàn Tử ngẫm nghĩ rồi nói:
“Hàng năm Liên Bang chịu ảnh hưởng của gió mùa Đông Nam, gió mùa Tây Nam theo thứ tự vào lúc nào?”
Khánh Trần ngạc nhiên:
“Liên Bang chỉ chịu ảnh hưởng của gió mùa Đông Nam thôi, không có gió mùa Tây Nam.”
Hiển nhiên Đoàn Tử hỏi câu này là để phân biệt người du hành, mùa hè ở Trung Quốc thế giới ngoài bị hai loại gió mùa Tây Nam và gió mùa Đông Nam ảnh hưởng, nhưng diện tích lãnh thổ ở thế giới trong rất lớn, độ cao so với mặt nước biển của núi tuyết Tây Nam cũng cao hơn thế giới ngoài, cản trở toàn bộ gió mùa Tây Nam.
Nếu như là học sinh giỏi ở thế giới ngoài, sau khi đến thế giới trong ai lại rảnh đi xem mấy thứ như gió mùa chứ, nếu vô ý thức trả lời sẽ bị lộ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Khánh Trần chính là người nhàn rỗi không chuyện gì đi xem tài liệu kia.
Cũng không phải rảnh, dù sao hắn còn thân phận lão sư học đường Lý thị nữa, dù chỉ là giáo viên thể dục.
Đoàn Tử thấy Khánh Trần trả lời chính xác như thế, lập tức cười nói:
“Xem ra ta nhớ nhầm rồi.”
Nhưng mà nàng cũng không lo lắng, nếu Khánh Trần không phải người du hành, cũng không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, chỉ có thể tin nàng.
“Thấy ngươi toàn hỏi mấy câu toán khó, sao lúc trước ngươi lại thi rớt?”
Khánh Trần ngây thơ vô tội hỏi.
“Hả?”
Đoàn Tử sửng sốt:
“Ta…Lúc ấy ta bị sốt, cho nên đi thi không tốt.”
Thế giới trong chỉ có một cơ hội thi đại học, nếu không thi đỗ thì sẽ phải đi làm công hoặc học tập kỹ thuật, căn bản không được học lại.
Thật ra ban đầu cũng có, nhưng bởi vì rất nhiều học sinh biết chỉ có thi đại học mới có thể giúp họ vượt qua cấp bậc, cho nên đã có người học lại sáu bảy năm mà không đi làm việc.
Chuyện này không phù hợp với giá trị quan của tập đoàn, họ cần công nhân chứ không phải người cố gắng thay đổi vận mệnh, cho nên chính phủ đã thông qua dự luật cấm học lại từ hơn ba mươi năm trước rồi.
Khánh Trần nhìn họ:
“Tất cả mọi người đều thi rớt sao? Không biết ta có thể thi đỗ đại học Thanh Hoà không, nhưng nghe nói vào đại học Thanh Hoà cũng chưa chắc có thể nổi bật hơn.”