Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 905: Thành Phố Số 10




Tôn Sở Từ nhìn Khánh Trần qua gương chiếu hậu:

“Tóm lại sẽ tốt hơn làm công nhân, không cần đến hoang dã vất vả kiếm ăn như chúng ta, làm thành phần tri thức áo cơm không lo. Nếu thi ngành luật không chừng về sau còn có thể làm nghị viên.”

Lúc này, đám người Đoàn Tử, Tôn Sở Từ đã xác định “Khánh Tiểu Thổ” trước mặt là người ở thế giới trong, thế nên yên tâm hơn rất nhiều.

Dù sao một học sinh thì có uy hiếp gì được chứ.

Đoàn Tử cảm thán:

“Chắc bạn ngươi cho rằng ngươi sẽ chết trên vùng hoang dã, trong thời tiết này mà không gặp được chúng ta, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, đây chính là mưu sát. Ngươi đến thành phố số 10 báo cảnh sát trước, uỷ ban quản lý trị an PCE sẽ xử lí chuyện này, thân phận thí sinh sẽ được đặc cách hơn chút.”

Thân phận thí sinh được đặc cách bởi vì không thể xác định sau này họ có tiền đồ không, rất nhiều sinh viên đại học Thanh Hoà đã trở thành cán bộ lãnh đạo, cũng có một số người học luật trở thành nghị viên, làm người phát ngôn của tập đoàn.

Mặc dù là con rối, nhưng cũng là con rối có địa vị xã hội rất cao, cho nên bình thường uỷ ban quản lý trị an PCE sẽ quan tâm đến việc thí sinh báo án hơn một chút.

Ít nhất sẽ không đến hiện trường vụ án muộn một giờ như ở khu Tam Thượng.

Khánh Trần nghiêm túc đóng vai nhân vật của mình:

“Ừm, chắc chắn ta phải đến PCE báo án, chờ ta có được tiền tài rồi sẽ cảm ơn các ngươi đã chở ta một đoạn đường.”

Trên thực tế, không phải hắn đột nhiên bị bỏ mặc, mà là hắn đã chia tay với Lý Khác, Hồ Tiểu Ngưu sau khi rời khỏi khu cấm kỵ số 002.

Hắn để xe việt dã cho hai người kia về thành phố số 18, hắn lại đến thành phố số 10 đưa tin một mình.

Trước khi chia tay, Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu đều muốn đến thành phố số 10 với hắn, nhưng Khánh Trần từ chối.

Một gián điệp bí mật của Mật Điệp Ti Khánh thị dẫn người thừa kế dòng thứ nhất Lý thị đi lại khắp nơi, chuyện này kỳ quái biết bao chứ.

Vốn dĩ hắn định đi bộ, vừa vặn trên đường gặp được đội ngũ thợ săn hoang dã này, vậy thử quá giang xem sao.

Nói thật, việc bảy người bên trong đội xe đều là người du hành đã vượt ngoài dự đoán của hắn.

Chắc sau khi mình đến Mật Điệp Ti đưa tin cũng sẽ phải tiếp xúc với đám người du hành ở Trịnh Thành rất nhiều lần, bây giờ vừa lúc là một thời cơ để tìm hiểu.

Trịnh Thành đông dân hơn Lạc Thành rất nhiều, theo lý thuyết phải có nhiều tổ chức người du hành mới đúng, nhưng không biết vì sao người du hành ở đây lại ít hơn hẳn.

Khánh Trần hiếu kì:

“Trước kia ta chưa từng đến thành phố số 10, chỗ đó có nhiều người nổi tiếng, có thể nhìn thấy minh tinh và chính khách ở khắp nơi như bên ngoài đồn đại sao?”

Tôn Sở Từ bình tĩnh đáp lại:

“Đó chỉ là một mặt sạch sẽ đẹp đẽ của thành phố số 10 thôi, trong mắt ta thành phố số 10 là nơi hỗn loạn nhất trong Liên Bang. Ở đây chỉ có danh lợi hỗn loạn và xa hoa lãng phí, ham muốn nhân quyền và quyền lực cũng được thể hiện rất rõ.”

Lần này trước khi xuyên qua, Khánh Trần đã tìm kiếm thông tin về thành phố số 10 trên mạng, hắn phát hiện đó là một thành phố vô cùng kì lạ.

Trong Liên Bang, mỗi một thành phố đều khá độc lập tự chủ, có chính quyền thành phố riêng, có quy định pháp luật riêng.

Thành phố số 10 là một thành phố có chính sách pháp luật nghe theo dư luận.

Ở thành phố số 10, mèo và chó đều có chứng minh nhân dân, pháp luật quy định không được vứt bỏ chó mèo.

Ở thành phố số 10, tất cả các dòng điện thoại đều không thể tắt âm thanh khi chụp ảnh, cấm bất kì hành vi chụp lén ở nơi công cộng.

Có rất nhiều quy định pháp luật như vậy nữa, cái nào cũng rất tốt, nhưng luật lao động vẫn cho phép nô bộc tồn tại.

Cảm giác tập đoàn như đang bỏ cái nhỏ bảo vệ cái lớn, chỉ nhượng bộ ở những chỗ có thể nhượng bộ, dỗ dành cư dân thành phố số 10 vui vẻ.

Loài người thật sự vẫn luôn không được bảo vệ lợi ích cơ bản.

Đây đều là chuyện chính phủ và các nghị viên làm ra.

Cho nên Lý Trường Thanh nói đã giải quyết xong thành phố số 1, không phải là tàn sát chỗ đó, mà là xử lý nghị viên chính phủ ở thành phố số 1, đảm bảo Lý thị vẫn luôn nhận được “phiếu đa số”, đảng Cộng Hòa mà Lý thị ủng hộ sẽ chiếm đa số ghế ngồi trong chính phủ thành phố số 1.

Dân chủ đã thành cái vỏ rỗng, nhưng vẫn gọn gàng xinh đẹp.

Lúc này, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, hắn nhìn Tôn Sở Từ:

“Ngươi không lái về phía bắc à.”

Thành phố số 10 ở phía bắc họ, mà đội ngũ thợ săn đang đi chệch hướng.

Tôn Sở Từ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu:

“Chúng ta còn có việc quan trọng phải làm, phải rẽ sang một hướng khác, lát nữa ngươi cứ ở trên xe, không được hỏi hay quan tâm chúng ta đang làm gì. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không nghe không hỏi không để ý, nhất định chúng ta có thể đưa ngươi đến thành phố số 10 an toàn.”

---

Từ đây tới tối còn 8 chương nữa. Hôm nay lên tổng cộng 13 chương, mau mau khen thưởng mình đi!!!!