Khánh Trần gật đầu:
"Ngươi không biết giữ bí mật là gì à. Ta đã cố ý đi với đoàn thợ săn hoang dã, sao ngươi còn đến đây chào hỏi, nếu người khác biết thân phận của ta thì sao? Đưa máy quét thẻ thân phận của ngươi cho ta."
Sau đó hắn lấy luôn máy quét trên tay đối phương.
Trên màn hình tinh thể lỏng của máy quét đang hiển thị ảnh chân dung của hắn, bên dưới là số ID và các thông tin khác, trong đó có cả nghề nghiệp…..
Khánh Trần thấy trên cột nghề nghiệp có ghi là thanh tra khu 1 của cơ quan tình báo liên bang….
Khánh Trần nghi ngờ.
Chẳng phải những người được chọn cho vị trí thủ lĩnh ảnh tử khác đều được phân đến khu 3 sao, sao hắn lại được phân đến khu 1?
Hơn nữa, chẳng phải những người được chọn khác đều được phong chức thanh tra thực tập sao, rõ ràng thân phận của hắn là thanh tra, thiếu hai chữ thực tập so với họ.
Vì bây giờ Khánh Trần không rõ lắm về các cấp bậc trong tổ chức tình báo, hắn không thể nào phán đoán được thân phận của mình thấp hơn hay cao hơn những người được chọn khác, chỉ đành trả lại máy quét thân phận cho Lý Mạnh Lâm:
"Lần sau nhớ chú ý một chút."
"Vâng, ngài đi thong thả.”
Lý Mạnh Lâm lập tức cúi đầu nhận sai, mãi đến khi xác định ba chiếc xe Pickup đó đã đi xa, hắn mới dám đứng thẳng dậy.
Mãi đến tận bây giờ, một tên binh sĩ trang bị súng ống đầy đủ mới dám lại chỗ hắn:
"Thế nào trưởng quan, tại sao ngài phải khách khí với thiếu niên đó vậy?"
Lý Mạnh Lâm vừa đưa tay lên trán đã cảm thấy bàn tay mình ướt đẫm, bây giờ hắn mới để ý phần áo phía sau lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm từ bao giờ.
Hắn nói với binh sĩ:
"Ngươi thì biết gì, ngươi có biết hắn chính là thanh tra ở khu 1 không. Ngươi nghĩ chúng ta có thể động đến mấy tên diêm vương sống như họ sao? Hơn nữa, ngươi có thấy hắn rất trẻ không, nếu không phải một nhân vật lớn nào đó của Khánh thị, sao hắn có thể trở thành thanh tra được."
Binh sĩ sửng sốt hỏi:
"Hắn chính là một trong những người được chọn sao?"
Lý Mạnh Lâm lắc đầu:
"Không phải, những người được chọn đều được phân đến khu 3. Hơn nữa chức vị của họ chỉ là thanh tra thực tập mà thôi. Họ muốn trở thành thanh tra thì phải làm việc ở đây ít nhất một năm nữa, hơn nữa quyền hạn của thanh tra và thanh tra thực tập còn khác nhau một trời một vực. Nhưng vấn đề mấu chốt ở đây không phải là chuyện này, mà là Khánh thị sẽ không đưa những người được chọn vào khu 1 để làm đầy tớ."
"Đầy tớ?"
Binh sĩ sửng sốt.
"Ngươi không biết chuyện này sao.”
Lý Mạnh Lâm nghĩ một lúc rồi bắt đầu nói:
"Nghe nói trong tổ chức tình, mỗi khu sẽ do một tập đoàn phụ trách, Lý thị quản khu 2, Khánh thị quản khu 3, Trần thị quản khu 4, khu 6 là Jindai, khu 7 là Kashima. Chỉ có khu một là hơi khác những khu còn lại một chút."
"Có chuyện này nữa?"
Binh sĩ buồn bực nói.
Lý Mạnh Lâm đắc ý nói:
"Những binh sĩ bình thường như các ngươi thì biết cái gì?"
"Vậy khu 1 và khu 5 khác nhau ở chỗ nào?"
Binh sĩ hỏi, hắn biết cấp trên của mình đang muốn khoe khoang nên lập tức phụ họa theo.
Lý Mạnh Lâm nói:
"Vì khu 5 là nơi phụ trách pháp y nên những nhân viên ở đó không có quyền hạn cao lắm. Nhưng khu 1 lại khác, đó là nơi tụ hợp của tất cả các tập đoàn nên tình hình rất phức tạp. Tình trạng đấu đá xảy ra rất thường xuyên, thường thì các tập đoàn sẽ cử những người tâm ngoan thủ lạt nhất của mình đến đó làm việc. Tuy nguy hiểm nhưng khu 1 lại là nơi có quyền lực cao nhất, quyền hạn của mỗi nhân viên trong đó đều lớn nhất, đây cũng là nơi đấu đã nhau ác liệt nhất, rất ít người có thể sống sót đến khi kết thúc nhiệm kì."
Theo bộ luật của cơ quan tình báo liên bang, khu 1 có quyền ra lệnh cho tất cả khu còn lại, có quyền xem tất cả các loại hồ sơ, thậm chí họ còn có quyền mang tù phạm đi bất kì lúc nào muốn.
Lý Mạnh Lâm vừa nhìn theo bóng ba chiếc xe Pickup đằng xa vừa nghĩ, tại sao người này lại phải im lặng về đây, có phải hắn muốn giúp đỡ một người được chọn nào đó thắng trong vòng này không?
Theo lệ cũ, cuộc chiến ảnh tử trước đây chỉ có bốn vòng. Tuy vòng cuối mới là vòng quyết định ra ai là kẻ chiến thắng, nhưng sau khi vòng thứ ba kết thúc, mọi người đã có thể thấy ai là kẻ miệng cọp gan thỏ, ai mới thật sự là kẻ giả heo ăn thịt hổ.
Khi vòng thứ ba kết thúc cũng là lúc các phe phái trong Khánh thị phải đưa ra quyết định ủng hộ người được chọn nào.
Lý Mạnh Lâm nói với binh sĩ:
"Nhớ dãy số của đội thợ săn hoang dã này là 0291, sau này các ngươi nhất định không được ăn chặn tiền của họ. Ngoài ra, nếu sau này họ có muốn ra ngoài đi săn thì các ngươi cũng không được phép thu phí."