Chỉ những nhân vật lớn trong các tập đoàn mới có quyền quyết định chiến tranh, những người như Khánh Trần không có quyền đó.
Lực lượng nằm trong tay hắn bây giờ chỉ yếu ở như một tờ giấy trước các tập đoàn mà thôi.
Nhưng Khánh Trần vẫn có thể khiến quan hệ đồng minh của Jindai và Kashima ở khu 1 tan vỡ, sau đó hắn sẽ tiêu diệt hết họ.
Chẳng lẽ quan hệ động mình giữa Jindai và Kashima bền chắc đến mực không thể phá vỡ sao? Khánh Trần không tin.
Nếu Jindai thật sự vụng trộm bắt người của Kashima để đổi lấy người của họ, cách gọi đồng minh sẽ trở thành một truyện cười rất lớn.
Lúc này, Khánh Hoa đang ngẩn người nhìn Khánh Trần, ngay cả hắn cùng không ngờ phía sau mệnh lệnh của ông chủ lại cất giấu âm mưu lớn như vậy.
Quả nhiên, thủ lĩnh ảnh tử phái ông chủ mới đến đây để thống nhất Cơ quan Tình báo Liên bang PCA…
Cục trưởng của PCA chỉ là một kẻ vô dụng, trong thời đại hỗn loạn như bây giờ, nếu cục trưởng không phải một kẻ trung lập, sao tập đoàn có thể hài lòng được.
Mà vị trưởng cục này cũng là người thông minh, hắn không bảo giờ nhúng tay vào chuyện gì trong PCA, thậm chí ngày nào người ta cũng thấy hắn đi dạo xung quanh.
Cho nên, đối khi mọi người ở đây đều quên thật ra cơ quan tình báo PCA có một vị cục trưởng.
Rất nhiều đời tổng thống liên bang cũng như hắn.
Có người nói tổng thống đời này không giống thế, nhưng có lẽ vị tổng thống đó chỉ khác những tổng thống khác một chỗ là hắn diễn đạt hơn những người khác một chút mà thôi.
Khánh Hoa nghe theo lời Khánh Trần đi nói chuyện với Jindai và Kashima.
Nhưng cả hai nhà đó lại thẳng thắn từ chối hắn, họ nói: Nếu các ngươi có chứng cứ xác thực thì cứ giao những người đó cho pháp luật giải quyết đi, chúng ta sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như thế này.
Bên Kashima có vẻ khá do dự, vì 3 người đó đều là những nhân vật rất quan trọng.
Nhưng có lẽ họ cũng đoán được Khánh Trần định làm gì, nên từ chối trao đổi.
Khánh Hoa quay về phòng làm việc nói với Khánh Trần:
"Ông chủ, họ đều từ chối trao đổi, có thể những người đó đã đoán ra âm mưu của ngài."
Khánh Trần cười nói:
"Không sao."
Âm mưu của hắn dễ nhận ra như vậy, sao những kẻ thông minh ở khu 1 lại không nghĩ ra được cơ chứ?
Nhưng không sao, cứ để đạn bay một lúc.
Sau khi Khánh Trần triển khai kế hoạch, mỗi ngày, số lượng bản án mà tổ 7 phá được đã lên đến hai chữ số, số người bị bắt ngày càng nhiều.
Lúc trước những tổ khác đều dùng thang máy đi làm.
Nhưng bây giờ, vì để có thêm cơ hội quan sát tổ 7 nên tất cả họ đều chuyển sang đi thang bộ.
Chỉ để nhìn tổ 7 nhiều hơn một chút.
Ngay ngày thứ 2 sau khi Khánh Hoa đi đàm phán với Jindai và Kashima, khi người của gia tộc Jindai đi đến trước của tổ 7 thì bỗng phát hiện ở đây đã đặt thêm một cái bảng trắng.
Trên bảng trắng có một dòng chữ màu đen: Những ngươi có thể giao dịch hôm nay có Jindai Kuumei, Chu Thần Dịch, Khâu Việt….
Người của Jindai lập tức ngẩn người, họ không ngờ Khánh Trần sẽ làm vậy, chẳng lẽ hắn không thấy thủ đoạn này rất bỉ ổi sao.
Cái bảng này nhìn rất giống cái bảng đặt trong nhà ăn, mỗi khi đến bữa trưa, sẽ có người ra viết thực đến hôm nay lên bảng: Thịt băm hương cá, sợi khoai tây chua cay, gà Cung Bảo….
Lúc này, những cái tên cũng nhìn như những món ăn trên thực đơn.
Những cái tên trên bảng trắng đều là người của Jindai và Kashima, chuyện này đã trở thành truyện cười cho những nhân viên tình báo của Lý thị và Trần thị.
Nhưng đến ngày thứ hai, trên bảng trắng lại xuất hiện thêm những cái tên như Trần Long, Trần Nam, Lý Miên.
Lúc này, những nhân viên tình báo của Lý thị và Trần thị đã không thể cười nổi nữa: Họ bị bắt lúc nào, sao những nhân vật quan trọng như thế bị bắt mà chúng ta vẫn không biết gì?!
Sau khi nghe ngóng, họ mới biết, tối qua đích thân thanh tra thực tập của tổ 7 là Khánh Chuẩn đã đi bắt những người này.
Lúc này, tất cả nhân viên ở khu một mới bắt đầu lo lắng, có ngươi còn nhân lúc Khánh Hoa đến phòng ăn để nói với hắn:
"Bảo ông chủ của các ngươi đừng thể hiện nữa, chúng ta biết hắn lợi hại rồi."
Nhưng Khánh Hoa lại không thèm để ý.
Vẫn câu nói đó, hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà ông chủ giao cho, ông chủ muốn hắn làm gì thì lập tức làm cái đó.
Hắn biết, chắc chắn sẽ có người cảm thấy mất mặt vì chuyện này, nhưng những người đó đâu phải họ, nếu đã không phải họ thì có liên quan gì đến đến hắn.
Khánh Trần cố ý đặt bảng trắng trước cửa là để hỏi những người đang làm việc ở đây một câu: Chẳng phải họ đều là người của các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi có thể vì mối quan hệ đồng minh gì đó mà bỏ mặc người nhà?
Bảy ngày trôi qua, mỗi ngày danh sách đều thay đổi như menu nhà ăn vậy.