Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 946: Đợi Điện Thoại




Lần này, trước khi Diêm Xuân Mễ gặp Khánh Trần, nàng đã nghĩ ra đủ mọi cách để ra oai phủ đầu đối phương. Chẳng phải năm đó nàng phải chịu khổ những hai tháng trời mới có thể thuyết phục được đám Diêu Chuẩn đó sao. Lần này nàng sẽ khiến ông chủ mới nếm thử nỗi khổ mà nàng phải chịu năm đó.

Lúc trước, mỗi lần nghĩ đến chuyện này là nàng lại cười thầm.

Nhưng bây giờ nàng không cười nổi nữa rồi.

Diêm Xuân Mễ nói không phục, không có nghĩa nàng không phục Khánh Trần.

Mà là nàng đang nghĩ đến một vấn đề, tại sao dù làm gián điệp bí mật hay làm Diêu Chuẩn thì người phải luống cuống nghĩ cách đối phó luôn là nàng?!

Trong điện thoại, có người nói:

"Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ, trong số chúng ta, chỉ có mình ngươi có quyền liên lạc với ông chủ mới. Nếu hắn cứ ở mãi trong khu 1 thì chúng ta phải làm thế nào, hắn không liên lạc với chúng ta thì làm sao chúng ta có thể thể hiện sự lợi hại của mình cho hắn xem được."

Một người khác tỉnh táo nói:

"Diêu Chuẩn không làm gì trong vòng 6 tháng thì chắc chắn sẽ bị xóa sổ. Chẳng phải bây giờ ông chủ mới không cần chúng ta vẫn có thể làm việc rất tốt sao. Theo những gì ta điều tra được, cứ một thời gian sau khi bắt một nhóm người, khu 1 sẽ lại thả một nhóm ra ngoài, ta nghi nhờ rất có thể ông chủ đang lợi dụng quyền lực ở khu 1 để tạo ra mạng lưới tình báo của riêng hắn. Đến lúc mạng lưới tình báo của hắn hoàn thành mà chúng ta vẫn chưa thể chứng minh sự lợi hại của mình, có lẽ danh hiệu Diêu Chuẩn của chúng ta sẽ chỉ còn là cái mác thôi."

Diêm Xuân Mễ nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta nghĩ các ngươi nên chuẩn bị sẵn sang. Có lẽ ông chủ chỉ định thử chúng ta một thời gian thôi, đợi đến khi hắn liên lạc với chúng ta, chắc chắn các ngươi sẽ có rất nhiều cơ hội để thể hiện."

Nàng ngắt điện thoại rồi thầm tự nhủ, chuyện gì đang diễn ra vậy. Nàng cũng không ngờ ông chủ của mình nhìn trẻ như vậy mà lại có nhiều thủ đoạn lợi hại thế kia.

Không phải vì ông chủ bắt họ làm gì, mà vì dù hắn không liên lạc nhưng sự áp bách vô hình tỏa ra trên người hắn vẫn có thể khiến nàng sợ hãi.

Tâm trạng vui vẻ vì giành được vai diễn lúc trước của nàng đã không cánh mà bay.

…..

Sáng sớm.

Khánh Nhất vừa ăn sáng xong, đang chuẩn bị ngồi xe đến khu 3 làm việc như mọi ngày.

So với sự hăng hái của ngày đầu tiên đi làm, đến hôm nay, tâm trạng của hắn đã uể oải hơn rất nhiều….

Việc làm mỗi ngày của hắn ở khu 3 là giả vờ ngoan ngoãn, sau đó là vừa uống cà phê, vừa nói chuyện phiếm với các thám viên khác trong trong phòng làm việc, lại nhìn Khánh Hạnh nhặt tiền, nhìn Khánh Văn lôi kéo quan hệ, nhìn Khánh Vô nằm bò ra bàn ngủ say sưa, nhìn Khánh Thi truy tinh.

Nhưng hắn lại không thấy Khánh Nguyên đâu, cũng không biết đối phương đang ở đâu.

Vỗn dĩ dự định lúc đầu của Khánh Nhất là giả vờ không nhúng tay vào chuyện ở khu 3 để giảm bớt sự chú ý của mọi người.

Lúc đó hắn còn lo làm thế nào để giả vờ ngây thơ không biết làm gì giống thật nhất?

Nhưng hắn không ngờ số lượng công việc phải giải quyết ở khu 3 lại ít như vậy, so với một người cố tình không làm gì như hắn, những thám viên ở đây còn nhàn hạ hơn nhiều, thậm chí có lúc hắn còn cảm thấy mình còn bận rộn hơn cả họ.

Vừa ngồi vào xe, Khánh Nhất đã lập tức lôi điện thoại ra cầm như đang đợi cái gì đó.

Khi chiếc xe chuẩn bị đến khu 3, hắn lại thì thầm:

"Kỳ quái, tại sao vẫn chưa gọi nhỉ."

Một giây sau, chuông điện thoại của hắn vang lên, người gọi đến là Lý Khác.

Khánh Nhất ngồi đợi đúng 10 giây rồi mới nhấn nút nghe:

"Ngươi không thấy phiền sao, chẳng phải ngươi nói mỗi sáng sẽ gọi điện thoại cho ta một lần sao, sao đến giờ ngươi mới gọi."

Lý Khác giải thích:

"Xin lỗi, sáng nay cha ta bảo ta đi làm một chuyện nên ta mới gọi muộn."

Khánh Nhất ngơ ngác:

"À, vậy sao."

Lý Khác hỏi:

"Dạo này có ai nghi ngờ ngươi không?"

"Không.”

Khánh Nhất nói:

"Đám người đó mỗi ngày đều bận làm việc của mình, làm gì có thời gian quan tâm đến ta. Nhưng kì lạ là sau khi chúng ta đến đây nhận chức, thủ lĩnh ảnh tử vẫn chưa xuất hiện lần nào. Thậm chí hắn còn không giao bất kì nhiệm vụ gì cho chúng ta, như thể hắn chỉ vứt chúng ta vào khu 3 cho xong chuyện vậy."

Lý Khác nghĩ một lúc rồi nói:

"Có lẽ thủ lĩnh ảnh tử đang chờ các ngươi chủ động tìm việc để làm, dù sao sau này các ngươi cũng trở thành thủ lĩnh. Đến lúc đó còn ai có thể giao nhiệm vụ cho các ngươi, chẳng phải khi đó các ngươi sẽ phải chủ động đi tìm cơ hội sao."

Khánh Nhất nhíu mày:

"Không cần ngươi dạy, ta tự biết!"

Lý Khác nói:

"Cha ta vừa điều tra ra một việc, có vẻ từ nhỏ Khánh Vô đã bái sư tu hành. Chuyện này rất bí mật, ngươi nhất định không được coi thường hắn, cũng đừng phái người đi ám sát hắn làm gì."