Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 66




Quán tính phanh gấp khiến Rimbaud bị ném ra phía trước, thân thể vì tránh nguy hiểm theo bản năng mà cuộn thành quả bóng cá, quả bóng bán trong suốt từ khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ chen qua, rơi vào trong ngực Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên một tay khống chế phương hướng xe, dần dần làm chậm tốc độ xe, tay phải ôm quả bóng cá tránh cho anh lăn qua lăn lại trên xe.

Sau khi tốc độ xe vững vàng, Rimbaud từ từ mở ra thân thể, cánh tay ôm vào cổ Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên trong đầu đều là hình ảnh cái lỗ nhỏ màu hồng nhạt kết cấu trong suốt kia, hơi cúi đầu nói: "Anh... Cái này đừng tùy tiện cho người khác xem. Phía trước cũng vậy, hai nơi đó đều không được phép."

Rimbaud vịn vai hắn bối rối quan sát người trước mặt: "Đây là, kết nối với biển, giao tiếp, nơi thiêng liêng, cho nên, phải giữ gìn. Cậu... Rất ghét bỏ?"

Bạch Sở Niên hít sâu một hơi thở ra: "Tôi nói với anh thì không rõ ràng lắm."

"Randi đáng yêu." Rimbaud mỉm cười vô hại.

Bạch Sở Niên đậu xe ở một nhà xưởng bỏ hoang cách nhà máy chế biến hải sản cảng hai trăm mét, hắn bảo Rimbaud xuống xe trước, tự mình ngồi ở ghế lái nhắm mắt lại.

Hắn nắm chặt thuốc mà đổi lấy thuốc AC trong túi áo, rất muốn lập tức tiêm cho Rimbaud.

Nhưng ý niệm này chỉ là giãy dụa trong đầu trong nháy mắt liền dập tắt, Bạch Sở Niên từ trong ngăn kéo lấy ra một ống ức chế, cắn mở ống tiêm, cong cánh tay tiêm vào tĩnh mạch.

Một trận đau đớn từ trong máu làm cho hắn đặc biệt thanh tỉnh, hắn tựa vào tựa đầu nghỉ ngơi một chút, chờ mạch máu xao động đi qua mới xuống xe.

Gần đây là kỳ phát tình của hắn nên thân thể trở nên dị thường mẫn cảm, ngay cả tâm lý cũng sẽ dị thường yếu ớt, Bạch Sở Niên rất không thích loại cảm giác không cách nào hoàn toàn khống chế thân thể mình, nhưng lại không có cách nào.

Hắn đẩy cửa xe, Rimbaud nhàm chán ngồi ở nắp xe chờ hắn, đuôi cá cuộn lại với nhau như con người. Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, chung quanh không có đèn đường, Rimbaud ngồi cong người, trong tay đùa bật lửa lấy từ trong túi mình. Tạo hình của bật lửa là một bộ đầu lâu ngậm miệng lại, ngón cái mở cằm khép lại, màu xanh lá cây chống gió lạnh từ trong mắt khô chui ra, làm cho sắc mặt một bên của Rimbaud tỏa sáng.

Bạch Sở Niên đỡ cửa xe chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên đi tới, đem bật lửa từ trong tay anh lấy về, sau đó nâng một chân quỳ lên trước nắp xe, cúi đầu hôn anh.

Hô hấp của alpha mang theo mùi pheromone của hắn, trong pheromone mãnh thú mang theo yếu tố nóng nảy cùng tính công kích, cho dù trấn an pheromone cũng là trấn an bắt buộc có tính hung hăng, cho dù hắn tận lực biểu hiện giống như một con mèo nhỏ dính người nhưng bản tính khắc trong gien là không thể thay đổi.

"Anh không cần... Đừng làm thế." Bạch Sở Niên ôm mặt Rimbaud ép buộc anh cùng mình hôn môi: "Tôi không muốn vào tù ngồi đâu."

Trong góc nhìn của Rimbaud, khi động tác alpha buông xuống mái tóc đen quét qua hai má mình, đường nét mặt mày của hắn trong bóng tối càng thêm thâm thúy, lông mi đen bóng cực dài. Hắn thực đã trưởng thành và trở nên đẹp hơn nhiều so với khi còn nhỏ.

Rimbaud chậm chạp cảm nhận ra một loại tình cảm buồn bã như mất.

Anh vươn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Bạch Sở Niên đang đỡ mình, móng vuốt bén nhọn sâu tiến vào trong làn da alpha.

"Anh luôn xuống tay rất nặng với tôi." Bạch Sở Niên buông cái miệng hôn môi với anh ra, môi khẽ mở, liếm đi nước bọt trắng, hắn không nhúc nhích, không quát lớn thậm chí không có tránh né thương tổn của Rimbaud, cánh tay trái bị móng tay mở ra ba vết thương lộ ra xương thịt, sau đó lại nhanh chóng khép lại như lúc ban đầu.

"Nếu như chỉ đến trình độ này, anh có thể tùy tâm tình của mình mà trừng phạt ta." Bạch Sở Niên kéo nhân ngư từ trước nắp xe xuống, một tay ôm, chậm rãi đi về phía trước: "Nhưng mà đừng quá độc ác, tôi sẽ bị nhiễm bệnh."

Rimbaud ôm cổ hắn ngẩn người, năng lực lý giải của thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng còn chưa đủ để cho anh phân tích chính xác cảm xúc của mình.

Trên đường đến gần nhà máy hải sản, Bạch Sở Niên thấp giọng trao đổi với bộ phận kỹ thuật: "Xác định mục tiêu đã vào nhà máy hải sản cảng, nhiệm vụ đã hoàn thành, có rút lui hay không?"

Bộ kỹ thuật đem hình ảnh Bạch Sở Niên từ kính tải về gửi cho cấp trên, Hàn Hành Khiêm cũng tham gia.

Sau khi phát một phần video, lãnh đạo cấp cao hỏi ý kiến của Hàn Hành Khiêm, bởi vì nhiệm vụ này là do hắn khởi xướng, hắn có quyền lên tiếng người sẽ rút về hay là tiếp tục theo dõi.

Hàn Hành Khiêm ngồi ở ghế dựa hội nghị, hắn từ phòng thí nghiệm đi tới, đồng phục màu trắng trên người còn chưa cởi, ngón tay xoay xoay cây bút, trầm tư trong chốc lát nói: "Ý kiến của tôi là trực tiếp tiến vào nhà máy kiểm tra kho lạnh hải sản, xác định loại thí nghiệm mà bọn họ dự định tiêm thuốc xúc tác AC, như vậy chúng ta mới có thể ước tính mục đích tiếp theo của bọn họ."

Bạch Sở Niên: "Trong nhà máy trực quan có rất nhiều thành viên của Hồng Hầu Điểu, có khả năng sẽ bị lộ mục tiêu."

Hàn Hành Khiêm: "Không sao, nếu đã bỏ thuốc ra thì sau này không cần đặc biệt bí mật, bọn họ ngược lại sẽ cho rằng bị cản trở mới là bình thường."

Lãnh đạo liên minh tiếp nhận đề nghị của Hàn Hành Khiêm, gửi nhiệm vụ giai đoạn hai cho Bạch Sở Niên là "Kiểm tra kho lạnh của nhà máy".

"Đã rõ." Bạch Sở Niên đóng lại máy thông tin liên lạc, dẫn Rimbaud leo lên cao, từ lỗ thông hơi tiến vào nhà máy hải sản.

Nhà máy hải sản này kinh doanh xuất khẩu lâu dài, chất lượng danh tiếng đều không tệ, Bạch Sở Niên đứng trên cao nhìn ra bến tàu hàng, nhân viên đang bốc hàng rồi lại vận chuyển qua kho lạnh, hiện tại đi kiểm tra hàng hóa cơ hồ tất nhiên sẽ bị bắt.

Hồng Hầu Điểu rất coi trọng phi vụ hành động này, ngoại trừ nhân viên nhà máy ra thì còn bố trí không ít lính đánh thuê vũ trang tuần tra canh gác ở khắp nơi trong nhà máy.

Nhà máy hải sản có ba tầng, tầng một và tầng hai ở giữa trở thành một không gian mở rộng, khoảng cách giữa phân chia các khu vực chức năng khác nhau, từ khu vực tiếp nhận tới khu vực làm sạch, khu chế biến ướp muối, khu vực đóng hộp, cho đến khi hoạt động dây chuyền lắp ráp trong khu vực bốc hàng, mỗi tầng cách mặt đất ba mét mép đều được lắp đặt thang sắt và khung sắt thuận tiện để kiểm tra chất lượng, mọi người có thể đi bộ trên đó.



Trên những khung sắt này cứ cách một khoảng cách sẽ có một tổ lính đánh thuê tuần tra ở các phương vị khác nhau, trong tay mỗi lính đánh thuê đều có vũ khí.

Rimbaud nằm sấp trong khe hở quạt thông hơi lặng lẽ quan sát toàn bộ nhà máy, đại khái phán đoán số lượng lính đánh thuê, nhẹ giọng nói: "Chỉ có, hơn bảy mươi, lính đánh thuê."

"Nhưng chúng ta chỉ có hai người." Bạch Sở Niên cắn cắn môi, nhìn thoáng qua đuôi cá của Rimbaud: "À, 1,5 người."

"Hơn nữa ngay cả khẩu súng lục cũng không có." Trước khi làm nghiệm vụ cũng không có xin cấp vũ khí, hiện tại trở về lấy cũng không được.

Bạch Sở Niên đại khái quét qua địa hình nhà máy một lần, ở trong lòng mặc định vẽ mấy con đường: "Làm theo lời tôi nói."

Rimbaud theo bạch sở niên trèo xuống trên cao, di chuyển đến mép, trực tiếp rơi vào trong xe tải hải sản chờ tiến vào nhà máy, chui vào bể hải sản nhựa cỡ lớn chứa đầy cá biển.

Bạch Sở Niên linh hoạt leo lên đỉnh cao, hai tay trèo lên ngoài cửa sổ thông gió cách mặt đất hơn mười mét, thông qua máy thông tin mà chỉ huy hành động của Rimbaud.

Rimbaud rơi vào giỏ hải sản và nhanh chóng chôn mình bằng cá sống.

Bạch Sở Niên: "Tình hình thế nào rồi?"

Rimbaud: "Cá cũng không phải là quá tươi."

Bạch Sở Niên: "To hỏi tình huống của anh cơ..."

Rimbaud: "Ăn no."

Bạch Sở Niên: "..."

Rimbaud ẩn trong cá biển vào khu vực làm sạch, dòng nước lặp đi lặp lại rửa đàn cá, sau đó đưa hải sản đã làm sạch vào khu vực chế biến và ướp.

Hải sản theo dòng mà đổ rơi xuống băng chuyền, Rimbaud nằm sấp ở bên trong, nghe Bạch Sở Niên nói: "Còn có mười giây tiến vào khu chế biến, chuẩn bị."

Rimbaud trong lòng im lặng đếm, khi đến gần thời gian liền vểnh đầu đuôi lên, một luồng điện mạnh tiến vào bo mạch chủ máy cắt tạo thành chập mạch, máy cắt đột nhiên dừng báo động, Rimbaud nhân cơ hội từ khe hở chui vào đầu kia của lưỡi dao, bò xuống băng chuyền, khôi phục mạch điện của máy.

Một số nhân viên nhà máy nghe thấy máy báo động, vì vậy vội vã đến để kiểm tra, xác định rằng máy hoạt động bình thường một lần nữa mới yên tâm rời đi.

Rimbaud đã thành công thồn qua khu vực gia công và hiện giờ đang bò nhanh dưới băng tải để vào khu vực đóng gói.

Bạch Sở Niên một mực quan sát quỹ tích hành động của nhân viên khu đóng gói, trên cơ bản xác nhận quy luật, vì thế chỉ huy Rimbaud: "Đi hàng thứ tư tay trái chỗ container thứ hai, nhân viên đóng gói giờ này đang giao ca, nhân viên đến thay ca hẳn là không biết đóng gói được bao nhiêu hộp đâu, anh đem nhiều hộp đó lấy ra, sau đó đi vào dùng lon ngăn mình lại."

Rimbaud làm theo, chui vào trong container đóng hộp, sau đó cửa hộp đóng lại, Rimbaud cùng với container được đẩy lên tàu chở hàng bến cảng.

Sau khi vào kho lạnh của tàu chở hàng, Rimbaud dùng móng tay gạch container rồi bò ra ngoài, tìm kiếm mùi bên cạnh mỗi tủ lạnh đáng ngờ.

Anh dừng lại ở một cái sọt, nơi tất cả đều là bạch tuộc tươi.

Rimbaud nằm úp sấp bên cạnh giỏ nước lật úp, nhưng ngoại trừ bạch tuộc thì vẫn là bạch tuộc, mút hút của nó khiến người ta chán ghét hút vào cánh tay Rimbaud, Rimbaud không kiên nhẫn kéo những tua bạch tuộc tráng kiện ra khỏi người.

Bạch Sở Niên tránh lính đánh thuê tuần tra, từ cửa sổ bên ngoài nhẹ giọng lướt qua bên trong nhà máy, hắn từ cửa sổ nhìn thấy trong phòng điều khiển bày mấy tờ hóa đơn, vì thế tính toán sờ vào xem một chút.

"Có phát hiện ra gì không?" Bạch Sở Niên lấy kính đeo lên, đem nội dung tài liệu hóa đơn chụp lại truyền cho bộ phận kỹ thuật, vừa phân tâm chiếu cố tình huống bên cạnh Rimbaud.

Rimbaud trả lời: "Có mùi. Nhưng chỉ có bạch tuộc."

"Tôi biết rồi." Bạch Sở Niên trong lòng biết rõ, đem hóa đơn theo bộ dáng ban đầu bày ra: "Đi ra rồi cùng tôi hội hợp, chúng ta rút."

"Ừm."

Bạch Sở Niên nhỏ giọng quay lại cửa sổ thông gió tiến vào, hắn đi đường sẽ không phát ra âm thanh, hơn nữa năng lực tránh chướng ngại vật và năng lực leo núi cực mạnh, từ trên cao nhảy xuống cũng sẽ không bị thương, hắn có được tất cả thiên phú của tuyến thể mèo.

Hắn nhẹ giọng nhảy xuống cao, tới gần bến tàu tiếp ứng Rimbaud, đột nhiên, cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm khiến hắn dừng bước, nhanh chóng xoay người lại.

Một lính đánh thuê cầm súng ngắn giảm thanh đứng cách đó không xa, họng súng chĩa vào đầu hắn và cười khẩy đe dọa: "Anh bạn, giơ tay lên, chúng ta nói chuyện chút nào."

Bạch Sở Niên nheo mắt lại, nhìn thấy những thương hiệu nổi tiếng khác trước ngực hắn: Lí Bỉ Tây



Cái tên này có chút đặc biệt, Bạch Sở Niên nhớ rõ khi ở trong ngôi nhà kim tự tháp từ danh sách tìm kiếm trên người đội lính đánh thuê của Ân Khả kia có hắn.

Hình như là một vị cương thi sơn tước alpha.

"Haiz, như này cũng có thể bị bắt, mình quá thất bại rồi." Bạch Sở Niên không có súng, đành phải làm theo lời của tên lính đánh thuê kia nói, giơ tay lên, chậm rãi đi qua.

Lí Bỉ Tây giơ súng lục giảm thanh đi tới, họng súng chống vào gáy Bạch Sở Niên, tay trái sờ soạng trên người hắn.

"Một alpha như ngươi sờ tới sờ lui trên người ta, ta nổi da gà nha."

"Ít phí lời đi..."

Bạch Sở Niên hơi nghiêng đầu, mạnh mẽ xoay người nằm sấp xuống, né tránh một viên đạn suýt nữa nổ tung gáy, bàn tay chống đất, chân dài hữu lực mạnh mẽ xoay qua quét ngang, một cước đạp ngã súng trong tay hắn.

Súng lục giảm thanh bay lên trên không trung, Lí Bỉ Tây tung người nhảy ra muốn tiếp nhưng Bạch Sở Niên xoay người đá bay quét hắn ra xa ba bốn thước rồi dễ dàng nhận lấy khẩu súng lục.

Động tác của Bạch Sở Niên nhắm vào nổ súng liền mạch, cho nên chi tiết trong đầu nhanh chóng hiện lên không theo kịp động tác của hắn.

Tên kỹ năng của các thành viên Hồng Hầu Điểu được ghi lại trong danh sách, hắn mơ hồ nhớ rằng dòng ghi tên của Lí Bỉ Tây đã viết rằng "Cương thi sơn tước alpha, khả năng J1 là thiệt hại."

Thiệt hại?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, động tác nổ súng trong tay đã sớm hoàn thành một bước, họng súng nhắm vào mi tâm của Lí Bỉ Tay, một tiếng súng nổ tung.

Bạch Sở Niên biết đây không phải là tiếng súng đã được lắp bộ phận giảm thanh.

Đó là một tiếng nổ thực.

Khả năng của J1 của tuyến thể Cương thi sơn tước alpha: "Thiệt hại", cho phép các thiết bị chạm vào nhanh chóng tiêu thụ đến giới hạn của tuổi thọ.

Bạch Sở Niên nhìn thấy trên mặt Lí Bỉ Tây lộ ra nụ cười lạnh tàn nhẫn, đau đớn theo đó từ tay trái lan tràn khắp toàn thân.

Hắn lảo đảo hai bước mới đứng vững thân thể lắc lư bởi vì đau nhức, máu cùng mảnh vụn văng xuống dưới chân.

Bạch Sở Niên rũ cánh tay trái, bộ phận dưới cổ tay bị nổ nát, thịt vụn cháy bỏng treo trên xương bàn tay vỡ vụn lắc lư.

Nghe được tiếng súng, trong nhà máy lao ra một lượng lớn lính đánh thuê vây quanh Bạch Sở Niên, họng súng chĩa vào đầu hắn.

"...... Đau quá." Bạch Sở Niên đỡ cánh tay trái bị nổ chậm rãi đứng thẳng người lên, ngực dồn dập phập phồng co giật, run rẩy nở nụ cười.

Người bình thường bị nổ nát một bàn tay đã sớm đau đến ngất đi, nhìn Bạch Sở Niên trước mặt âm u mỉm cười, Lí Bỉ Tây không có ý định mạo hiểm bắt sống, hạ mệnh lệnh lập tức nổ súng bắn chết.

Khoảnh khắc hắn làm ra thủ thế nổ súng, họng súng lính đánh thuê nhắm vào Bạch Sở Niên, bóp cò.

Mấy viên đạn bắn tới, một khi trúng mục tiêu, hộp sọ của Bạch Sở Niên sẽ bạo liệt thành mảnh nhỏ.

Bến tàu bỗng nhiên vô cớ nổi sóng, một tia điện quanh co lao ra khỏi mặt nước, trong nháy mắt đã bay tới trước mắt một quả bóng điện màu lam trong suốt chắn trước mặt Bạch Sở Niên, viên đạn va chạm vào quả cầu trong suốt tạo ra tia lửa chói mắt, nhưng không cách nào đánh nát nó.

Khả năng đồng sinh của Rimbaud- Lỗ phách đặc chi lệ, khi tiến vào trạng thái hình cầu tự bảo vệ, bất kỳ ngoại lực nào cũng không thể phá vỡ thành ngoài của quả cầu.

Viên đạn bị bắn ra, mang theo điện quang cầu giãn ra thân thể, Rimbaud rơi vào bên cạnh Bạch Sở Niên, đầu đuôi cuốn lấy khung sắt chống đỡ thân thể, lãnh đạm nhìn chăm chú đám lính đánh thuê chung quanh, đuôi cá điên cuồng sung huyết biến thành màu đỏ phẫn nộ như máu.

"Nhân ngư!" Lí Bỉ Tây sửng sốt: "Các ngươi từ đâu tới?"

Bạch Sở Niên giật giật cổ, hai tròng mắt đen nhánh dần dần lộ ra màu xám lam, đồng tử thu nhỏ lại, đôi mắt sắc bén của sư tử chăm chú nhìn về phía trước.

"Nói cho ngươi biết thì có tác dụng sao, dù sao ngươi cũng không thể trêu vào được." Hắn cười rộ lên, răng nanh lộ ra môi trên, đem cánh tay trái nâng lên trước mặt, trước mắt bao người, xương cốt rất nhanh sinh trưởng, huyết nhục gân mạch kề sát vào xương trắng mà bò lên trên, da cũng tăng trưởng khép lại.

Bạch Sở Niên trong ánh mắt khiếp sợ khủng bố của mọi người nắm chặt tay trái khôi phục như lúc ban đầu, vỗ vai vị alpha cương thi sơn tước kia.

"Chuyện xui xẻo nhất của mày, chính là cho tao biết tên của mình." Bạch Sở Niên thân mật khoác vai hắn: "Lí Bỉ Tây."

Khi dứt lời, alpha cương thi sơn tước đột nhiên biến mất.

Trong lòng bàn tay của Bạch Sở Niên có thêm một quả thủy tinh cầu.