Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 67




Lính đánh thuê lăn lộn trong mưa bom bão đạn, năng lực phản ứng cơ bản vẫn đủ, không chút do dự bắn phá Bạch Sở Niên và Rimbaud.

Bạch Sở Niên linh hoạt xoay người, nhẹ nhàng xuyên qua giữa viên đạn bắn loạn xạ, trở lại bên cạnh Rimbaud.

Cho dù tránh thoát đại bộ phận đạn nhưng vẫn có đạn lạc bắn trúng vị trí không phải chỗ yếu hại của thân thể, cánh tay và bụng Bạch Sở Niên bị đạn bắn trúng, vết máu bắn tung tóe, Rimbaud cũng không thể may mắn thoát khỏi, trước ngực bị bắn vào một viên đạn, đau đến siết chặt đuôi cá, kéo khung sắt quấn quanh biến dạng.

Sau một trận bắn phá, khói thuốc súng trong không khí tràn ngập, lính đánh thuê buông lỏng cảnh giác, chờ khói mờ tan đi sau đó kiểm tra hai thi thể.

Sương khói tản đi, Bạch Sở Niên vẫn đứng nguyên vị, dễ dàng cắt bỏ đầu đạn bị bắn ghim vào thân thể, hố máu cháy đen nhanh chóng khép lại.

Rimbaud dùng móng tay bóc đầu đạn trước ngực, hai má bị đạn lạc cào một đường xoạt qua, nhưng cũng theo lỗ đạn trước ngực khép lại.

Ánh mắt lính đánh thuê nhìn hai người đột nhiên trở nên hoảng sợ dị thường, không biết một người ở góc nào sợ hãi hô to một tiếng: "Là hai cơ thể thí nghiệm!"

Phàm là người đã từng chút hiểu rõ cơ thể thí nghiệm đặc chủng đều sẽ biết, năng lực phân hóa của thí nghiệm tác chiến đặc chủng hoàn toàn sinh ra vì chiến tranh, người bình thường trong quá trình phân hóa thăng cấp nhiều nhất có thể đạt được một loại năng lực, mà năng lực đồng sinh của cơ thể thí nghiệm lại do khả năng chịu đựng của tuyến y đối với dược vật quyết định, độ dẻo dai của thân thể bọn họ vượt xa người thường, hơn nữa tốc độ tự chữa bệnh cực mạnh, bởi vậy được xưng là binh khí hình người cao cấp nhất.

Lời này lập tức khiến cho xôn xao, có lính đánh thuê lâm trận quay đầu bỏ chạy, có người kiên trì đổi đạn bắn phá, sau đó chậm rãi lui về phía sau chờ thời cơ rút lui. Một tên lính đánh thuê nhặt lên thiết bị liên lạc mà Lí Bỉ Tây làm rơi xuống đất, ngón tay run rẩy cố gắng nhập mật mã để liên lạc với cấp trên để báo cáo tình hình.

Áo thun đen trên người Bạch Sở Niên bị đạn bắn ra hai lỗ thủng, thong dong chạm vào quả bóng thủy tinh đục ngầu trong tay, ném lên rồi lại tiếp trở về, lại ném lên rồi tiếp trở về, ánh mắt ở trong đông đảo lính đánh thuê bồi hồi: "Ai nha, biết nhiều như vậy cơ à."

Hắn quay đầu lại nhìn Rimbaud một cái, nơi này gần bờ biển, một lượng nhỏ nước biển lấy hình thái thép thủy hóa ngưng tụ thành một thanh vi xung trong tay Rimbaud. Bạch Sở Niên liếm liếm mu bàn tay trái mới mọc ra, quay đầu lại hỏi Rimbaud: "Anh có thấy không, bọn họ vừa mới nổ nát tay tôi đấy."

Rimbaud nhíu mày, buông tay ra, súng tiểu liên trong suốt ngưng tụ thành thép thủy hóa lập tức tiêu tán, một lần nữa hóa thành nước biển vô hình, cùng một luồng nước dẫn tới hợp làm một, tái tạo hình dạng, ở trong lòng bàn tay mỗi người hình thành một khẩu súng ngắn KS-23 trong suốt.

Súng tiểu liên bắn nhanh, đường đi của đạn tán xạ nhỏ, đạn tập trung, ưu thế solo cận chiến rất lớn, súng ngắn thì khác, mỗi một viên đạn ngắm sau khi bắn ra sẽ phát ra vô số mảnh vỡ, phạm vi sát thương rất lớn.

Đôi mắt xanh lạnh của Rimbaud hiện lên điện quang, hai tay bắn ra, mỗi một viên đạn ngắn trong súng nổ tung đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết cùng huyết nhục bay ngang.

Bạch Sở Niên ôm Rimbaud, dưới chân giẫm lên máu bẩn chảy xuyên qua mặt đất đi ra khỏi nhà máy, từ trong túi áo lấy ra cái bật lửa khô, châm một điếu thuốc châm lửa, đem bật lửa đầu lâu bốc cháy ngùn ngụt ném vào kho dầu bên ngoài nhà máy.

Khói và mảnh vỡ từ vụ nổ che giấu dấu vết chiến đấu, khói thuốc súng dày đặc, nhân viên nhà máy nghe thấy tiếng nổ liền như đám chuột chạy trốn, sợ hãi choáng váng mà từ cửa ra vào chen ra chạy tán loạn.



Trong hỗn loạn, Bạch Sở Niên ôm Rimbaud chậm rãi rời khỏi nhà máy hải sản.

Rimabaud cầm quả bóng thủy tinh đục trong tay, nhìn vào ánh lửa phát nổ: "Thật lợi hại, năng lực M2, thật mạnh."

"Không mạnh như vậy đâu. Chỉ có thể được sử dụng trong khi chạm vào, điều kiện tiên quyết là tôi biết tên của họ, và chỉ có hiệu quả so với những người có cấp bậc thấp hơn tôi."

"Đương nhiên, cái tên này có thể là tên thật cũng có thể là tên số hiệu của hắn, nhưng chỉ cần hắn tự thừa nhận cái tên này thuộc về hắn là được."

Khả năng phân biệt M2 của tuyến sư tử trắng "Biến mất": Có thể ngay lập tức ép sinh vật thành tinh thể hình cầu, và sau khi làm hỏng hình cầu, chủ sở hữu hình cầu sẽ bị tiêu diệt khỏi bộ nhớ thế giới, ngoại trừ sư tử trắng ra thì mọi người sẽ mất trí nhớ của người đó, đồng thời mất hứng thú khám phá sự tồn tại của người đó.

Bộ phận kỹ thuật gửi đơn xin liên lạc, Bạch Sở Niên tiếp nhận trả lời: "Nhiệm vụ giai đoạn 2 đã hoàn thành, có rút lui hay không?"

Hàn Hành Khiêm ở bên trong nói: "Sau khi cậu trở về thì đến chỗ tôi tiêm thuốc trấn an."

Bạch Sở Niên hừ cười: "Tôi không sao."

Hàn Hành Khiêm không cho là đúng: "Tôi ở đây phát hiện đường cong cảm xúc trong đầu cậu dao động rất lớn, vừa rồi suýt nữa mất khống chế."

Bạch Sở Niên sờ sờ cổ: "A, đúng vậy. Nhưng tôi thực sự đau đớn, quay trở lại tôi muốn anh trải nghiệm nó, rồi anh sẽ hiểu tôi thôi."

"Cậu đừng lái xe, bây giờ cậu không lái được." Hàn Hành Khiêm thẳng thắn vạch trần hắn: "Cậu đang phát tình. Cậu tiêm thuốc ức chế sao, cấp độ phân hóa càng cao, cảm giác đau đớn của thuốc tiêm ức chế càng kịch liệt, hơn nữa vừa rồi một mực tiêu hao tuyến thể..."

Nguyên nhân ban đầu của sự xuất hiện của tuyến thể là một loại virus (virus bão) gây ra bởi một làn sóng nhiễm trùng, và nguyên tắc của chất ức chế là để ức chế quá trình retro của virus, do đó ngăn chặn sự phát triển của tuyến thể. Quá trình tình cảm cũng sẽ đàn áp các tuyến thể chính nó, các tuyến thể như là một công cụ cung cấp năng lượng cho toàn bộ cơ thể khi sử dụng khả năng. Quan chức, có thể trở nên dễ bị tổn thương trong quá trình tiêm thuốc ức chế.

"Đã nói rồi, không có việc gì, về rồi gặp lại sau." Bạch Sở Niên không kiên nhẫn tắt liên lạc.

Trở lại nhà xưởng cũ nát khu đậu xe lúc trở về, Bạch Sở Niên đặt Rimbaud lên nắp trước xe, hai tay vịn nắp trước thở hổn hển: "Chờ tôi nghỉ ngơi một chút."

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, chân cũng mỏi nhừ ngồi xuống đất, cong một chân, vùi mặt vào trong khuỷu tay, thanh âm phát trầm, có thể nghe ra được hắn đang cố gắng chống đỡ tinh thần bảo trì trấn định.

"Không có việc gì, lát nữa là tốt rồi. Chỉ là tác dụng phụ của chất ức chế thôi."



Một bàn tay lạnh lẽo vịn lên trán hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh ra bên ngoài, ôn hòa trấn an tin tức tố rót vào thân thể hắn.

Rimbaud dùng cái đuôi vòng alpha lại, giúp hắn xây dựng một không gian nhỏ hẹp an toàn, ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt ve tóc.

"Đừng sợ." Rimbaud hạ thấp thân thể, đỡ đầu Bạch Sở Niên tựa vào trước ngực mình.

Bạch Sở Niên vùi mặt vào trong ngực anh, suy yếu cọ cọ. Có một chút mệt mỏi, mặc dù không phải là khó khăn như đào tạo trong phòng thí nghiệm trước đây, nhưng cảm giác như lần mệt mỏi và trở lại hộp sinh sản khi kết thúc cuộc đào tạo hàng ngày.

Hắn cũng không phải cho tới bây giờ chưa từng tiêm qua thuốc ức chế, nhưng mỗi lần đến lúc này, sẽ rất nhớ Rimbaud, ở trong hộp sinh sản nhịn không được ôm chặt anh, nhưng luôn bị đẩy ra, mới đầu hắn cho rằng omega chán ghét hắn, về sau mới biết được chỉ là bởi vì nhân ngư sợ nóng, hắn có chút may mắn, nhưng cũng có chút thất vọng.

Loài nhân ngư này đối với con người sống trên đất liền mà nói rất hiếm, bởi vì bản thân quý hiếm, hơn nữa diện mạo diễm mỹ dị thường của bọn họ thường trở thành đồ chơi mà người có tiền có thế tranh nhau so sánh.

Nhưng Bạch Sở Niên không cảm thấy vậu, hắn đối với nhân ngư cũng không có sở thích và dục vọng đặc thù. Chỉ là có một loại kỳ quái lại điên cuồng ỷ lại vĩnh viễn không dứt, có đôi khi nhìn Rimbaud ngủ trong bể cá, chỉ có thể thông qua một tầng vách thủy tinh vuốt ve anh, Bạch Sở Niên sẽ nghĩ, nếu Rimbaud là một omega bình thường thì tốt rồi, hắn rất muốn ôm Rimbaud ngủ một đêm, thân thể dán sát vào anh, cho dù là nhân loại nhỏ yếu cũng không sao, hắn hoàn toàn có năng lực để cho tiểu nhân loại không thể bảo vệ mình sống những ngày tháng bình yên.

"Tôi không cần pheromone trấn an, tôi muốn hôn môi." Mí mắt hắn ửng đỏ, giọng nói cũng ngột ngạt. Alpha trong thời kỳ phát tình thường nóng nảy và mong manh.

"Ngoan ngoan." Rimbaud vỗ vỗ đầu hắn, tiếp tục phóng thích pheromone trấn an. Pheromone trấn an thích hợp đem máu trong mạch máu trấn an trấn tĩnh, Bạch Sở Niên rõ ràng cảm giác được cảm giác đau đớn như thủy triều trong cơ thể dần dần giảm bớt.

Bạch Sở Niên phiền não bất an chà xát tóc: "Tôi không phải, tôi không phải là trẻ con. Tôi sẽ mãi mãi như thế này, không có đã từng và cũng không có sau này, tại sao anh dường như luôn luôn đối xử với tôi như một đứa trẻ vậy?"

"Nếu không thì sao?" Rimbaud nghi hoặc hỏi.

Bạch Sở Niên nhìn anh: "Chúng ta rõ ràng đã làm rất nhiều lần rồi, tôi cho rằng tôi chính là bạn trai của anh. Đôi khi anh đối xử tốt với tôi, đôi khi lại lạnh nhạt như vậy, anh sẽ vì tôi bị thương mà trả thù, nhưng cũng sẽ tự mình xuống tay tùy tiện giày vò tôi, tôi không cảm thấy anh yêu tôi, anh coi tôi là gì?"

Rimbaud im lặng trong một thời gian, nhẹ nhàng chạm vào đầu hắn và trả lời: "Jideio."

Túi nuôi con.

"Boliea."

(Chỉ thuộc về) tôi.