Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi - Chương 11: Bắt đầu ăn




Nguyễn Thanh Tuyết cười khẽ chọc vào đầu Long Tiểu Chi."Ngươi chỉ lớn bằng này, còn muốn động thủ?"



Long Tiểu Chi lại hết sức nghiêm túc gật đầu trả lời."Không có sai, người kia đã từng đã dạy ta, lúc có thể động thủ thì không cần dùng tài hùng biện."



"..."



"Tiểu Chi à, ta thật muốn gặp người kia đến tột cùng là thần thánh phương nào, có thể dạy ra người độc nhất vô nhị như ngươi." So sánh với Y Vũ, thế này Hoa Vũ Lâu mới ý thức được, dọc theo đường đi Long Tiểu Chi đối đãi với mình đã xem như dịu dàng.



Long Tiểu Chi nghiêng đầu hừ nhẹ một tiếng."Ta vốn là độc nhất vô nhị mà." Mặc dù trong trăm năm, giảng dạy của Long Phong Triệt cũng có tác dụng rất lớn, nhưng tính cách Long Tiểu Chi đã định hình, cũng không cản được thiên tính.



"Dạ dạ dạ, Tiểu Chi đại nhân, ngài có muốn đi xuống xem phong cảnh Kính Đàm hay không?" Hoa Vũ Lâu đã có sức chống cự nhất định với việc nằm cũng trúng đạn khom lưng duỗi tay, tóc dài theo động tác của hắn chậm rãi vung đến trước người, có thêm vài phân tiêu sái.



Long Tiểu Chi biết nghe lời rơi xuống trên bàn tayHoa Vũ Lâu, ngang ngược đưa ngón tay chỉ về Kính Đàm."Ăn mày nhỏ, dẫn đường cho trẫm!"



Hoa Vũ Lâu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, hiển nhiên bị xưng hô ăn mày nhỏ này hù dọa không nhẹ, cuối cùng nhưng vẫn là hợp tình hình đáp một tiếng."Dạ..."



Nhìn hai ngườiphô trương trước mặt, Nguyễn Thanh Tuyết buồn cười, sớm đã khôi phục dáng vẻ quân tử khiêm tốn nhún nhường, Phàm Tâm cũng cười ra tiếng, tâm trạng vô cùng sung sướng.



Gần Kính Đàm mặc dù đông tu sĩ, nhưng cũng không phải là không có chỗ, dù sao giữa người xa lạ cũng sẽ để lại khoảng trống, để ngừa bị tập kích, huống chi tu sĩ đều là ngũ giác thông thấu, hành động mau lẹ, không cần thiết gắt gao phòng thủ Kính Đàm.



Khoảng cách Cửu Cảnh Kim Liên mở ra còn có một đoạn thời gian, tu sĩ xung quanh hoặc đứng hoặc ngồi, có người thậm chí xuất ra linh khí cư trú, kết hợp giữa phòng ngự và thoải mái, đương nhiên, người có tư sản thế này chỉ có lác đác mấy người.



Bốn người tìm vị trí ngồi xuống bên cạnh Kính Đàm, Phàm Tâm đã giới thiệu sơ lược tu sĩ và thực lực tông môn xung quanh, nhưng người nghe cũng chỉ có Nguyễn Thanh Tuyết, bởi vì Hoa Vũ Lâu đã sớm mang Long Tiểu Chi chạy đến Kính Đàm.



Từ vị trí này nhìn lại, còn có thể thấy phía một chiếc thuyền con trên Kính Đàm. Trên thuyền, Long Tiểu Chi nằm sấp trên mép thuyền, không chớp mắt nhìn chằm chằm cá chép bơi lội dưới nước.



Hoa Vũ Lâu nhìn Long Tiểu Chi còn kém chảy nước miếng cười khẽ, Long Tiểu Chi lập tức quay đầu trừng hắn một cái, đồng thời đưa ra ngón trỏ, đặt dọc trước môi, làm động tác xuỵt. Ý tứ rất rõ ràng, đừng lên tiếng, sẽ dọa chạy cá.



Hoa Vũ Lâu nhếch môi, phối hợp không lên tiếng, lại không có nói cho Long Tiểu Chi, cần câu và mồi câu mình sử dụng đều không phải là phàm vật, không sợ cá chép không mắc câu.




Hai canh giờ sau, bên bờ Kính Đàm đẹp như ảo cảnh bay lên mùi thơm thức ăn nồng nặc, quyến rũ người ta ngón trỏ đại động, mặc dù tu sĩ ăn Tích Cốc đan, nhưng không phải là không có người muốn ăn, nhất là yêu tu, liên tiếp ghé mắt.



Trong Kính Đàm có nhiều món ăn quý và lạ, nhưng là đối với tu sĩ mà nói, cấm miệng lưỡi đã là nhận thức chung, vì vậy, không có người ra tay với cá chép trongKính Đàm. Đối với cử động của Hoa Vũ Lâu, có người khinh thường, có người không đếm xỉa, cho đến lúc mùi thơm bay ra, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.



Đương nhiên, cũng có người ghét bỏ, thiếu không được một trận châm chọc khiêu khích. Tỷ như Ỷ Nguyệt Môn trước đây không lâu rơi vào thế hạ phong, cũng chính là tông môn của gốc mẫu đơn hoa Y Vũ kia, từng đệ tử trong Ỷ Nguyệt Môn môn cao ngạo không thôi, cũng không phải là không có tư sản, bởi vì Ỷ Nguyệt Môn là một tông môn ngự thú, hơn nữa có chút danh tiếng.



Ỷ Nguyệt Môn có chỗ biệt là, bọn họ chỉ thuần hóa linh thực, không thuần hóa linh thú. Nhưng hiệu suất Ỷ Nguyệt Môn thuần hóa rất cao, ít có thất thủ, huống chi thuần hóa linh thực có nhiều thiên phú đặc biệt, cũng không phải bài trí.



Bình thường mà nói, năng lực chiến đấu của linh thực xa xa yếu hơn linh thú, hơn nữa linh thực tương đối không dễ tìm được, bởi vì linh thực phần lớn ẩn trong thâm sơn, rất ít vào đời.



Nhưng trong Ỷ Nguyệt Môn có một gốc mẫu đơn bách hoa vương, đây lại là chuyện khác, trong từng chủng tộc đều có đẳng cấp uy áp vô cùng nghiêm khắc, không chỉ là linh thực, linh thú cũng là như thế.



Phẩm chất Y Vũ tuy là hạ phẩm, lại là mẫu đơn 100%, chỉ cần là bách hoa dưới mẫu đơn, trước khi biến hóa chỉ có thể nghe lệnh sai khiến, bởi vì vậy, mấy năm nay, dựa vào trợ giúp của Y Vũ, Ỷ Nguyệt Môn tìm được phần đông linh thực, chẳng những tăng lên thực lực tông môn, cũng nâng cao danh tiếng.




Khác với linh thực khế ước, Y Vũ là đệ tử chính thức của Ỷ Nguyệt Môn, hưởng thụ thân tự do, Y Vũ lần này là đến vì hứa hẹn mà Mặc Đan Môn ưng thuận.



Mặc Đan Môn là đan môn đứng đầu nam cảnh, trong Trân Bảo các sao lại không có trọng bảo, Y Vũ muốn một loại linh quả vô cùng hiếm thấy, Bạch Ngư quả. Bạch Ngư là một loại cá kịch độc sinh ở Khổ Hàn Băng Hải, cá này một khi đụng phải bạch tảo thì sẽ tự cháy, mắt cá hóa thành hai viên quả như ngọc, được gọi là Bạch Ngư quả.



Bạch Ngư quả không độc, hơn nữa có thể đem tăng phẩm chất linh thực lên một phẩm giai, có thể nói bảo bối linh tu tha thiết ước mơ.



Trước đó mặc dù Y Vũ bị Long Tiểu Chi nghẹn khó chịu, nhưng đối với nhiệm vụ lần này lại là lòng tin tràn đầy, bởi vì thực vật không sợ nước, năng lực thích ứng của linh thực trong nước trời sinh cũng mạnh hơn nhân loại và linh thú, hơn nữa tu vi nàng tương đương trúc cơ hậu kỳ, không cao không thấp, hy vọng lẻn vào đáy đầm tự nhiên rất lớn.



Lúc này, sắc trời đã mờ tối, gần Kính Đàm đã sáng lên ánh lửa, nhưng chỉ có đống lửa chỗ Long Tiểu Chi là bay mùi thức ăn, chỉ thấy ngay phía trên đống lửa là một con cá nướng chừng mười cân, bên đống lửa, còn có vài miếng sò biển bạch ngọc, trong vỏ sò mật ngọt và canh sò, trên mặt còn chỉnh tề xếp chồng chất một hàng ngó sen thật mỏng.



Đây là lần đầu tiên Long Tiểu Chi ăn thức ăn gia công, trước đây, nàng chỉ ăn chút ít trái cây, mật hoa, linh tuyền các loại thức ăn tự nhiên, càng là chưa từng nếm qua thịt, lúc này bị mùi thơm cá nướng hấp dẫn, tung bay quanh đống lửa, ba người khác xem mí mắt nhảy lên, chỉ sợ nàng không cẩn thận, cắm đầu ngã vào trong đống lửa.



Cuối cùng vẫn là Nguyễn Thanh Tuyết nhìn không được, duỗi tay bắt được Long Tiểu Chi, bàn tay khẽ đảo, một lọ mật nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, linh mật của Nguyễn Thanh Tuyết mặc dù không cực phẩm bằng của Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng cũng là trung thượng phẩm, vô cùng khó tìm, vì vậy Phàm Tâm thấy tiểu tử điệp bắt đầu lởn vởn quanh lọ mật, không khỏi mỉm cười.




Tu sĩ xung quanh không ít, nhất là bốn người Ỷ Nguyệt Môn từng có quan hệ lại là vô ý thức chú ý mấy người Nguyễn Thanh Tuyết, giờ thấy Nguyễn Thanh Tuyết là thật không chút đau lòng lấy ra một hộp linh mật hiếm có, trong lòng không biết là cảm giác gì.



Còn con tiểu tử điệp, ưu nhã xuất ra nhất bộ trà cụ tử sa vô cùng tinh xảo, động tác nước chảy mây trôi bắt đầu rót linh mật, quý khí sẵn có như vậy, tuyệt không phải một sớm một chiều có thể luyện thành.



Sau đó rất nhanh, mắt bọn họ thấy như thế nào giàu nứt đố đổ vách, linh mật chỉ là mở đầu, Tây Vụ thảo thế nhưng lấy ra làm gia vị, gỗ tử đàn thế nhưng dùng làm củi, linh trúc lộ dùng để hầm cách thủy thịt sò, thậm chí bộ đao cụ xử lý nguyên liệu nấu ăn kia cũng là thượng phẩm linh khí.



“Tài nấu nướng của Nhị sư huynh càng ngày tăng tiến." Nguyên liệu nấu ăn chưa chín, nhưng ngửi mùi thơm nồng nặc làm người ta nước miếng này, Hoa Vũ Lâu đã có chút rục rịch, nhớ lúc mình còn chưa tích cốc đều là Nguyễn Thanh Tuyết vì nấu cơm cho mình, không khỏi hoài niệm.



"Tốt lắm, có thể ăn." Nguyễn Thanh Tuyết vừa dứt lời, Long Tiểu Chi quạt cánh bay về phía cá nướng, nếu như không phải là nửa đường bị một bàn tay lớn ngăn cản lại, chỉ sợ đã nằm ở trên người cá nướng rồi.



Nguyễn Thanh Tuyết đè lên thái dương, đây cũng không phải là phàm hỏa bình thường, bất đắc dĩ mở miệng. “Xông lên như thế, những thứ khác không nói, áo choàng nhỏ bé này của ngươi là giữ không được."



Mặc dù lời nói là trách cứ, giọng nói lại mang dung túng, cuối cùng Nguyễn Thanh Tuyết đành phải tay lấy bàn gỗ nhỏ ra, thả Long Tiểu Chi trên bàn. Hoa Vũ Lâu cắt lấy bụng cá chép cực màu mỡ non nớt, đặt trong một cái khay ngọc trung đưa tới trước mặt Long Tiểu Chi.



Phàm Tâm không ăn mặn, tình cảnh trước mắt lại ngoài ý muốn không khiến hắn chán ghét, ngược lại hăng hái nhìn Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu vội vàng chăn sóc một con tiểu tử điệp tư chất bình bình.



Thịt cá chép Kính Đàm chất vô cùng tươi ngọt, cộng thêm tay nghề Nguyễn Thanh Tuyết, có thể nói món ngon tuyệt vị, một ngụm cắn xuống, mềm mà không tan, bên trong mập mạp không mất nguyên vị, cộng thêm gỗ tử đàn hun sấy nhiều vài phần mùi thơm đặc biệt.



Long Tiểu Chi ở trong ánh mắt ba người, thành công ăn hết bụng cá so với nàng còn lớn hơn vài phân, sau đó là sò la, thịt sò óng ánh trong suốt, trải qua đun nấu, vị tươi được giữ lại, đến phút cuối cùng, Long Tiểu Chi còn nâng một mảnh ngó sen kim liên phiến răng rắc răng rắc gặm.



Sức ăn Long Tiểu Chi đối với hình thể nàng mà nói đã không nhỏ, nhưng phần lớn thức ăn vẫn là vào bụng Hoa Vũ Lâu, Nguyễn Thanh Tuyết cũng thoáng ăn một chút, còn Phàm Tâm, Long Tiểu Chi hào phóng đưa trái cây trước kia mình thu thập cho Phàm Tâm.



Phàm Tâm có chút ít hiểu vì sao người nói lễ nghi như Nguyễn Thanh Tuyết lại nuông chiều Long Tiểu Chi, chung đụng với Long Tiểu Chi, sẽ có cảm giác vô cùng tự nhiên thoải mái, hơn nữa, tiểu tử điệp này nhìn như kiêu ngạo, lại không thiếu tỉ mỉ, từ việc nàng đưa trái cây mình cất kỹ cho hắn có thể nhìn ra, Long Tiểu Chi cũng không phải là người nhỏ mọn, bởi vì trong đám quả thực này không ít linh quả, hơn nữa hương vị đều không tệ.



Tu sĩ xung quanh đã có không ít người âm thầm hỏi thăm thân phận đoàn người Nguyễn Thanh Tuyết, Phàm Tâm thì không cần phải nói, tài năng xuất chúng trong thế hệ trẻ, hơn nữa còn là phật tu độ hóa chúng sinh khó khăn, tự nhiên kết không ít thiện duyên.



Còn như Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu, người biết ít rất nhiều, lần này tứ đại chủ thành Mặc Đan Môn ban bố ngọc giản cách Vân Khuyết tông rất xa, cộng thêm danh tiếng Vân Khuyết tông không hiện, tự nhiên người biết lác đác.