Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi - Chương 12: Sen nở




Màn đêm buông xuống, lúc vạn vật yên tĩnh, trăng lên đỉnh đầu, hô ứng với gợn sóng màu bạc của Kính Đàm, Tiên Nhân Trác Kính dường như đúng là được trăng sáng mài dũa mà thành, giữa trời đất bao lạ, vạn vật đều tỏ nhỏ bé, ban đêm của sơn mạch Hằng Đoạn vĩnh viễn làm bạn với đất trời, cảnh đẹp như thế, như một viên bảo thạch trân quý, phát sáng rạng rỡ.



Đa số tu sĩ đang ngồi tu luyện, tĩnh tọa tâm thần. Long Tiểu Chi đã bò vào trong chén ngọc nhỏ của mình, nhiệt độ thoải mái trong chén ngọc hoàn toàn cách trở cảm giác lạnh lẽo ban đêm của Kính Đàm, đắp kín bằng chăn nhỏ tinh xảo, dần dần chìm vào mộng đẹp.



Đột nhiên, chỗ sâu trong Kính Đàm bắn ra một ánh sáng vàng rất nhỏ, thời gian ngắn ngủi, cũng không chút tiếng động, lại như một tín hiệu, kim liên trong Kính Đàm bắt đầu phát ra ánh sáng.



Cũng không phải tất cả kim liên là đều là cửu phẩm, Cửu Cảnh Kim Liên có thể được gọi là trân bảo, tự nhiên không thể nào tùy ý nhìn thấy, mấy trăm dặm xung quanh Kính Đàm, chỉ có thể một cây Cửu Cảnh Kim Liên duy nhất.



Kim liên lục tục nở rộ, duy trì liên tục hai ngày, ở trong đoạn thời gian này, hạt sen kim liên sẽ từ từ chín, hơn nữa, một khi bỏ qua thời cơ, hạt sen kim liên sẽ tự động tách ra, rơi xuống đáy đầm Kính Đàm.



Bề ngoài Cửu Cảnh Kim Liên xem ra không khác biệt gì với kim liên bình thường, cũng không có phương thức gì nhanh chóng phân biệt nó, chỉ có thời khắc Cửu Cảnh Kim Liên trưởng thành, quan sát hạt sen trên đài sen, hạt sen kim liên có màu vàng kim, số lượng vừa vặn vì chín hạt.



Hơn nữa không thể để cho hạt sen Cửu Cảnh Kim Liên tách ra khỏi hoa, cần chọn lúc hạt sen chưa tách ra mà hái Cửu Cảnh Kim Liên, một khi hạt sen tách ra, Cửu Cảnh Kim Liên cũng mất đi hơn phân nửa công hiệu.



Long Tiểu Chi giấu mình trong chăn, ngủ đến gò má đỏ bừng, đột nhiên hít hít mũi nhỏ, lập tức ngồi dậy. Mở hai mắt ra, Long Tiểu Chi chỉ thấy ánh sáng vàng kim lộng lẫy trước mặt giống như từng dải lục mỏng vờn quanh phía trên Kính Đàm.



Kim liên trong Kính Đàm phẩm cấp không giống nhau, ánh sáng phát ra cũng có phân tầng rõ ràng, chính vì như thế, mới càng thêm duy mỹ, như mộng như ảo. Ánh sáng của kim liên cũng không phải chỉ là ánh sáng lấp lánh như Long Tiểu Chi tưởng tượng, mà là giống như ngưng tụ thành thực chất, lượn lờ phiêu bạt trên mặt Kính Đàm.



Long Tiểu Chi kéo cái mũi nhỏ ra, trong không khí đã có mùi hạt sen thơm nhàn nhạt, khẽ cảm thấy chát, lại mang chút ngọt, vô cùng có lực tương tác, thẩm thấu vô tri vô giác, không khiến người phát giác.



Long Tiểu Chi liếc nhìn chung quanh, phát hiện có không ít tu sĩ cũng đã đứng lên, cũng có người đang mượn thiên thời địa lợi khó được mà hấp thu linh lực của kim liên tu luyện.



Nguyễn Thanh Tuyết và Phàm Tâm đã tỉnh lại, ngồi tại chỗ không hề động, Hoa Vũ Lâu đang tĩnh tọa tu luyện.





"Tiểu Chi tỉnh rồi, không bằng cũng tĩnh tọa tu luyện, linh lực tự nhiên khó được như thế vô cùng có ích cho việc tu luyện." Nguyễn Thanh Tuyết sờ sờ đầu Long Tiểu Chi, trong giọng nói không có ý buồn ngủ.



Long Tiểu Chi ngồi trên bát ngọc, duỗi tay đắp chăn nhỏ lên người, đồng thời ngáp một cái thật to, đôi mắt lập tức đẫm lệ mông lung, ngây ngốc đáng yêu khiến người ta mềm lòng không thôi. Long Tiểu Chi tự nhiên cũng cảm thấy lực tương tác của linh lực xung quanh, nhưng chênh lệch với mình khá xa, vì vậy nằm xuống, ngã đầu ngủ ngay.



Nguyễn Thanh Tuyết bất đắc dĩ, sửa sang chăn mền cho Long Tiểu Chi, ánh mắt quay lại Kính Đàm. Dần dần, bắt đầu có người không kháng cự được, nhảy đến phía trên Kính Đàm, tìm kiếm bóng dáng Cửu Cảnh Kim Liên, nhưng cả một phiến kim liên trăm dặm cơ hồ choáng váng mắt người, sao có thể đơn giản tìm được.



Bên kia, môn phái chỗ Y Vũ cũng hết sức kích động, Ỷ Nguyệt Môn chuyên tâm thuần hóa linh thực, đều có hiểu rõ các loại linh thực, cảm thụ lực tương tác nhu hòa tràn đầy trong không trung, kim liên này sợ là dị chủng, có năng lựcchữa khỏi, nếu có thể tìm được rồi thuần hóa, tương đương có một viên Hồi Nguyên đan sử dụng vô hạn.



Y Vũ cũng là lòng tin tràn đầy, hoa sen tuy là hoa nở trong nước, lại như cũ ở trong hàng ngũ bách hoa, phẩm chất Cửu Cảnh Kim Liên quá cao, có lẽ nàng không thể áp chế, nhưng nếu là dị chủng, còn không phải là dễ như trở bàn tay.



Linh lực quanh Kính Đàm càng phát ra càng nồng nặc, mọi người cũng không lo việc đưa tới rất nhiều linh thú, vị trí Kính Đàm sở dĩ khó tìm, trừ bốn bề toàn núi là nơi hiểm yếu, còn do linh lực kim liên cũng giống bản thân nó, không thể rời khỏi Kính Đàm, sẽ chỉ vờn quanh Kính Đàm.



Một đêm này, có linh lực tẩm bổ, Long Tiểu Chi ngủ đến cơ hồ muốn ngáy lên, cho dù xung quanh phát ra tiếng vang huyên náo cũng không thể ngăn cản mộng đẹp của nàng, cho đến khi trời sáng choang, Long Tiểu Chi mới leo ra khỏi chén ngọc, cánh run lẩy bẩy, duỗi duỗi người.



Chỗ Mặc Đan Môn hình như cũng không nóng nảy xuống nước, dù sao kim liên Kính Đàm còn chưa tới thời kỳ trưởng thành toàn thịnh, xem tốc độ kim liên này nở rộ, chỉ sợ phải chờ tới buổi trưa.



Trong Kính Đàm, người xuống nước tìm bảo vật càng đến càng nhiều, nhìn sang một cái, tình cảnh vô cùng đồ sộ, có người ngự kiếm mà đi xuyên qua phía trên Kính Đàm, cũng có người bí mật đi trong nước hồ, thậm chí yêu tu hệ thủy hóa thành bản thể, tìm kiếm trong Kính Đàm.



Bao quanh bên ngoài Kính Đàm, hoặc lớn hoặc nhỏ, hoa sen hoặc đóng hoặc nở kéo dài vài trăm dặm, phảng phất là gọng kính được người giỏi tay nghề tỉ mỉ mài dũa.



Y Vũ sớm đã thoả thuê mãn nguyện, cảm nhận linh lực trong không trung cơ hồ muốn ngưng tụ thành thực chất, suy đoán Cửu Cảnh Kim Liên sợ là đã lặng lẽ nở rộ, vì vậy mang đệ tử Ỷ Nguyệt Môn đi đến bên bờ, thậm chí cố ý chọn chỗ gần mấy người Nguyễn Thanh Tuyết."Có người không phải là có thể khua môi múa mép sinh hoa sao? Sao giờ không lên tiếng?"




Y Vũ giẫm đạp hồ bước, lung lay sinh động bước chậm vào trong nước. Môi đỏ thẫm câu lên đường cong khinh miệt."Vậy ngươi cứ nhìn một chút, mẫu đơn mất bản tâm này, là thuần hóa hoa sen thanh cao thế nào."



Long Tiểu Chi đang ôm viên ô mai ăn, nghe thì ngẩng đầu lên, thần sắc có một chút kinh ngạc."Ta không nói lời nào là phúc khí của ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn nghe, vậy cũng tốt. Lần này ngươi nhất định không công mà lui, bởi vì có một loại chênh lệch, không phải là chủng tộc có thể đền bù, huống chi hoa sen cảm thấy ngươi làm bẩn nước hồ này, dưới sự chán ghét cực độ chỉ sợ thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành."



Long Tiểu Chi đưa tay chỉ chúng đệ tử Ỷ Nguyệt Môn."Nếu như của tông môn ngươi là một mình hành động, còn có mấy phần khả năng thuần hóa, nhưng nếu mang ngươi, nhất định thất bại!"



Ai muốn nghe ngươi nói chuyện! Tâm trạng tốt của Y Vũ trong nháy mắt bị lửa giận thay thế, tiểu yêu này vừa nói thế, một hồi nếu quá trình thuần hóa xuất hiện biến cố, mọi người trong Ỷ Nguyệt Môn chỉ sợ sẽ vô ý thức quy trách nhiệm tội lên người nàng.



"Y Vũ, cần gì nói nhảm cùng nàng, tìm linh thực quan trọng hơn." Một nữ tu khác trong Ỷ Nguyệt Môn mở miệng nói.



"Không sai, chúng ta đi." Mấy người còn lại cũng phụ họa nói, hiển nhiên đều nóng lòng tìm linh thực, bọn họ cảm thấy Y Vũ hoàn toàn là tự mình chuốc lấy khổ, dạy dỗ ngày hôm qua còn chưa đủ, hôm nay lại tới trêu chọc tiểu yêu kia, còn không bằng tốn thêm chút công phu trên Kính Đàm, không chuẩn còn có thể tìm được Cửu Cảnh Kim Liên.



Trong lòng Y Vũ kìm nén bực bội, nhưng cũng muốn tìm ra Cửu Cảnh Kim Liên, không vì cái gì khác, chỉ vì nghẹn con tử điệp kia.




Một đường thăm dò, một đường uy áp đi qua, lại không có nhận được chút phản ứng nào. Y Vũ chưa từ bỏ ý định, không có phản đối với uy áp của nàng chỉ có hai loại khả năng, một là không chịu nàng áp chế, phẩm chất vượt qua nàng quá nhiều, đã không phải là chủng tộc có thể đền bù. Còn lại là chưa khai linh trí, cả khai linh kỳ cũng chưa tới, căn bản không thể thuần hóa.



Lại không bình thường là, hoa sen trăm dặm này, thế nhưng một đóa cũng không có phản ứng, chưa bao giờ Y Vũ gặp tình huống như thế, nghĩ đến lời nói tiểu yêu vừa nãy, khó tránh khỏi hoảng hốt.



Bên bờ, Long Tiểu Chi kỳ quái nhìn Phàm Tâm, hiện thời cơ hồ có chín phần mười người đều xuống nước tìm tung tích Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu, nhưng hòa thượng này lại thủy chung nhàn nhã ngồi trên bờ."Ngươi không đi tìm Cửu Cảnh Kim Liên sao?"



"Phàm Tâm đang chờ Tiểu Chi tỉnh ngủ, cùng nhau đi tới Kính Đàm, nhưng sao Tiểu Chi khẳng định hoa mẫu đơn kia không chiếm được Cửu Cảnh Kim Liên vậy?" Nguyễn Thanh Tuyết biết rõ miệng Long Tiểu Chi mặc dù lợi hại chút, nhưng lại không vô căn cứ quả quyết.




"Mặc dù ta không phải là linh thực, lại có quan hệ mật thiết với bách hoa, đã từng dựa vào bách hoa mà sống sót, tự nhiên có thể cảm giác chút ít tâm trạng của bách hoa." Long Tiểu Chi cho ra giải thích rất hợp lý, độ thân mật tử điệp và bách hoa rất cao, đương nhiên, có chút ít linh thú cũng có kỹ năng này.



Nhưng sở dĩ khẳng định như vậy, cũng là bởi vì Long Tiểu Chi cảm ứng không đến vị trí cụ thể của Cửu Cảnh Kim Liên. Linh chi không trong hàng ngũ bách hoa, bách hoa lại thuộc về linh thực, Long Tiểu Chi mặc dù không giống nhân sâm, có xưng hô bách thảo vương, nhưng cũng là tồn tại đỉnh điểm trong linh thực, cho dù là ấu sinh kỳ, cũng tuyệt đối áp đảo phía trên Cửu Cảnh Kim Liên. Hiện thời, nàng còn tìm không được vị trí Cửu Cảnh Kim Liên, một gốc mẫu đơn phẩm chất không tốt càng không khả năng.



Mọi chuyện phát triển quả nhiên không ngoài dự đoán của Long Tiểu Chi, thời gian dần dần tới gần buổi trưa, tâm trạng không ít người đã chậm rãi nôn nóng, đừng nói cái gì Cửu Cảnh Kim Liên và Long Thổ Châu, trong Kính Đàm, ngay cả linh vật xưng được thượng phẩm cũng không có.



Long Tiểu Chi quạt cánh, bay múa trên kim liên, nơi nào có hạt sen gần chín tách ra thì bay đi chỗ đó tiếp thu, sau đó bỏ vào linh phủ, cứ thế này hết thảy buổi sáng, thế nhưng chưa thấy nhàm chán.



Phàm Tâm tìm không được bóng dáng Cửu Cảnh Kim Liên vốn có chút mất mát, nhưng mắt thấy Long Tiểu Chi bận rộn tới trưa, tâm trạng đột nhiên cũng sáng sủa, thậm chí không chuyên tâm tìm Cửu Cảnh Kim Liên, mà là giúp Long Tiểu Chi thu thập hạt sen.



Vì vậy, trong không khí nôn nóng nồng đậm, vài người không làm việc đàng hoàng như thế có vẻ rất là đặc biệt. Trong nội tâm chúng tu sĩ yên lặng không còn gì để nói, đột nhiên nghe một tiếng kêu sợ hãi, giọng nhỏ mềm dễ nghe, đúng là tiểu tử điệp tinh xảo kia phát ra.



"Sao vậy?" Long Tiểu Chi cũng không dám cách ba người quá xa, bởi vì vậy nàng vừa ra tiếng, ba người nhanh chóng vây lại.



Long Tiểu Chi dụi dụi mắt, bay bổng trên đầm nước, tinh tế nhìn chằm chằm đầm nước.



Không ít người bị phản ứng của Long Tiểu Chi lây bệnh, cúi đầu quan sát đến đáy đầm, Kính Đàm trong suốt dị thường, tôm cá trong đàm cũng có thể thấy rõ, căn bản không có gì đặc biệt.



"Tiểu Chi thấy cái gì?" Nguyễn Thanh Tuyết nâng Long Tiểu Chi lên, trấn an sờ sờ cái đầu nhỏ rõ ràng có chút ít hoảng sợ. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy Long Tiểu Chi như thế, sắc mặt có hơi trắng bệch, mím môi nhỏ, trong mắt là sắc bén và cảnh giác hiếm thấy.