Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 138: Hệ thống phiên bản V1.03




Cơ hồ ngay lập tức, một thông báo hiện ra trên màn hình Btop. Có điều sau khi liếc mắt đọc xong mấy dòng thông tin ngắn ngủi Dương Khoa lập tức thở phào một cái nhẹ nhõm.



- -- Tự động cập nhật hệ thống lên phiên bản v1.03.



- -- Bản cập nhật lần này cung cấp cho người sử dụng danh sách liệt kê những trò chơi bị loại khỏi kho trò chơi, trong trường hợp người sử dụng chế tác ra chúng mà không cần đến sự trợ giúp của hệ thống. Danh sách sẽ được hệ thống tự động cập nhật thường xuyên.



- -- Bản cập nhật có hiệu lực ngay lập tức kể từ lúc người sử dụng đọc hết dòng này.



Hú hồn, trông thấy biểu tượng thông báo còn tưởng hệ thống lại muốn thiết kế thêm trò oái oăm nào nhằm vào hắn, hoá ra chỉ là bổ sung thêm danh sách những trò chơi bị Btop gạt bỏ để tiện theo dõi mà thôi. Làm hắn sợ bóng sợ gió một hồi.



“Vỡi, đúng là có hiệu lực từ lúc mình đọc xong thông báo có khác, tự nhiên xuất hiện danh sách trên màn hình luôn.” Tắt đi thông báo, Dương Khoa đột nhiên nhìn thấy một biểu tượng hình cuộn giấy nằm bên cạnh thư mục trò chơi. Tò mò di chuột nhấn vào, một bản danh sách với tiêu đề nổi bật: “Danh sách trò chơi bị loại khỏi kho trò chơi” nhanh chóng hiện ra.



“Danh sách chưa có gì, cũng đúng vì trước giờ mình toàn quy đổi trò chơi trên Btop,… cơ mà sao hệ thống lại biết lần này mình muốn làm ra một trò chơi không thông qua hệ thống để mà cập nhật danh sách nhỉ. Đúng là thần kỳ.” Thấy không có gì đáng xem, Dương Khoa gật gù đóng danh sách lại rồi tắt Btop cất vào chỗ cũ. Danh vọng mặc dù tăng lên khá nhiều rồi, nhưng hắn tạm thời chưa vội đổi lấy trò chơi mới lẫn tiến hành bổ sung thêm tính năng cho “Fruit Ninja”. Không đổi trò chơi mới đơn giản là vì dự án trò chơi “Cut the Rope” trước mắt còn đang dở dang, hắn muốn đem nó hoàn thành sơ bộ rồi mới mở thêm những dự án khác cho đỡ rối trí.



Còn về bổ sung thêm tính năng cho “Fruit Ninja” thì như đã cân nhắc mấy ngày trước đó, Dương Khoa cần đợi thêm ít lâu để theo dõi tiếp phản hồi mới đến từ phía người chơi. Để xem cộng đồng còn có những đề xuất nào hợp lý nữa thì hắn sẽ gom lại rồi làm thành một phiên bản cập nhật lớn luôn một thể.



Mà thôi, những chuyện liên quan đến quy đổi trò chơi tạm gác lại sang một bên đi. Hiện tại hắn còn có chuyện khác quan trọng hơn để làm.



“… Nên cho mấy ông anh này đảm đương chế tác trò nào bây giờ nhỉ?” Trải rộng tờ giấy A4 trắng tinh ra bàn, Dương Khoa tay múa bút tay chống cằm suy tư. Dự án phụ của Ninja Studio trong năm 2025 được lập ra với mục đích để mấy người Hoàng Lâm Hải luyện tay cùng với tiến thêm một bước làm quen với tư duy lối chơi quái lạ độc đáo của hắn, vì thế nên hắn không đặt nặng vấn đề trò chơi phải thành công cho lắm. Chỉ cần mọi người có thể hoàn thành chế tác trò chơi thuận lợi và đúng thời hạn là được, để sau đó toàn bộ đội ngũ thiết kế còn gấp rút triển khai dự án chính cho kịp tham gia tranh tài tại hội chợ GamExpo.



“Nhất định đến giữa tháng ba là dự án của hai bên phải cơ bản được hoàn thành để đưa ra thị trường. Cùng lắm thì sẽ cho chậm thêm một tuần nữa là hết mức, còn lại hơn nửa năm mình sẽ nếm thử chế tác một trò chơi có chiều sâu để đem đi tranh tài.” Nghĩ đến đây Dương Khoa mở bút viết yêu cầu thời gian hoàn thành trò chơi trong vòng 6 tuần lên giấy.



6 tuần, chừng ấy thời gian tất nhiên sẽ không thể đủ cho mấy anh em chế tác những trò chơi phức tạp về mặt lối chơi được. Ngay cả “Cut the Rope” vốn đã có sẵn nền tảng sơ bộ của hắn cũng khó mà hoàn thiện trong khoảng thời gian ít ỏi như thế, chứ đừng nói tới việc phải xây dựng một trò chơi tương tự từ con số không.



“Như thế thì chỉ có thể cho bọn họ chế tác một trò chơi sở hữu lối thao tác cực kỳ đơn giản không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, thậm chí còn phải đơn giản hơn cả “Bejeweled” lẫn “Slither”. Một trò chơi “mỳ ăn liền” đúng nghĩa, tuy nhiên nó vẫn phải có thứ gì đó thu hút người chơi chứ không thể tầm thường về mọi mặt. Không cần thiết phải quá mức đặc sắc, nhưng chí ít cũng phải gây ra được sự tranh cãi…”



“… tranh cãi…. Tranh cãi! Phải rồi, sao mình lại quên mất tác phẩm thành danh của thần tượng một thời cơ chứ?” Xâu chuỗi lại các dữ liệu, trong đầu Dương Khoa đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một con chim mắt to môi dày nỗ lực vỗ cánh chui qua từng khe hở giữa các hàng ống cống.



Được nha!



Trò chơi đơn giản ấy thật sự là quá phù hợp để các thành viên của phòng làm việc luyện tay trước khi đi vào dự án chính thức của năm, hơn nữa khả năng gây sóng gió của nó thì khỏi phải bàn. Ở thế giới cũ đã có tới vô số người chơi qua trò chơi này phải lên tiếng kêu ca, thậm chí đập bàn đập ghế đập cả điện thoại chỉ vì độ khó gây ức chế của nó. Chết một cái là tuy mang tiếng hành hạ người chơi như vậy nhưng nó lại sở hữu thêm tính gây nghiện, khiến cho mọi người dù biết là trò chơi “khó nhằn” nhưng vẫn không ngừng đâm đầu vào mỗi khi rảnh rỗi.




Trọng yếu hơn, trò chơi này lại còn thuộc vào hàng “cây nhà lá vườn”, là một trong số cực ít những sản phẩm “Made in Vietnam” từng gây chấn động toàn cầu. Và mặc dù xung quanh nó còn có khá nhiều điều tiếng, nhưng Dương Khoa cảm thấy đem trò chơi ấy nhập khẩu qua đây không thành vấn đề. Hắn tin rằng bằng năng lực của những thành viên Ninja Studio nó sẽ đón nhận một cái kết trọn vẹn, không còn phải chịu cảnh nửa chừng xuống đài như hồi còn ở thế giới cũ – điều mà hắn cảm thấy tiếc nuối nhất mỗi khi nhắc đến trò chơi.



“… Tuy vậy, đem trò chơi này ra chắc chắn sẽ nhận được vô số gạch đá đến từ phía quần chúng. Không biết nó sẽ có tác động như thế nào đến phòng làm việc, nhưng khả năng rất lớn là danh vọng trên Btop sẽ bị sụt giảm. Vì thế trước khi tung trò chơi này ra thị trường phải quy đổi hết tất cả những thứ mình cần trên hệ thống, chẳng may dân tình phản đối quá bị trừ đi hết cũng phí.”



“Mà lại, ngoại trừ độ khó giữ nguyên thì tất cả những mặt còn lại phải giải quyết triệt để. Tỷ như hình ảnh sẽ phải thay đổi lại cho phù hợp, dù có dính vấn đề bản quyền ở thế giới này hay không thì mình cũng chẳng thích cái cảnh chim luồn lách qua ống cống tý nào. Tốt nhất là lần này bảo mấy ông anh kia thoải mái bung hết sức mình ra làm đồ họa cho thật lung linh vào, cả phần âm thanh cũng thế.”



“Trò chơi này cũng không thích hợp với mô hình thu phí, cứ để miễn phí như phiên bản thế giới cũ là tốt nhất. Hơn nữa quảng cáo cắm vào bên trong cũng bỏ hết đi, chỉ đặt banner hình động tại phần khung hình còn thừa của trò chơi thôi là đủ rồi. Như thế để tránh cho người chơi bị mang tiếng mất tiền ngu mua bực vào thân, với cả điều đó cũng góp phần kéo dài tuổi thọ của trò chơi.” Tính toán một hồi, Dương Khoa chốt lại những chi tiết quan trọng rồi bắt đầu viết chúng ra.



“Như vậy là xong phần khái quát, tiếp đến sẽ là đi sâu vào chi tiết.… À quên mất, phải ghi tên trò chơi đã…. Từ “Flappy” viết như thế này đã đúng chưa ấy nhỉ?”







- ---------



Những ngày cận Tết Âm lịch.




“Nào! Tít không được đánh em!”



Trong căn nhà khách rộng thênh thang, giờ phút này Dương Khoa đang ngồi ở một bên trông đám trẻ con hiếu động trong dòng họ để người lớn rảnh tay làm việc. Một công việc hết sức nhàn nhã, song cứ từ vẻ mặt khó chịu của hắn là đủ thấy hắn không hề muốn đảm đương công việc này một tý nào.



Nhưng không có cách, đây là thứ duy nhất mà mọi người có thể nghĩ ra để giao cho Dương Khoa phụ trách. Công việc dọn dẹp nơi ở của mình thì hắn chỉ cần động chân động tay một chút là xong, do trước khi về quê người giúp việc trong nhà nhân lúc hắn vắng mặt đã đem phòng của hắn lau chùi sạch sẽ tinh tươm. Còn về phụ giúp ông bà cô chú trong dòng họ thì ai nấy vẫn còn tỏ ra cảnh giác sau quá nhiều phen quậy phá nghịch ngợm của hắn khi xưa, cho nên toàn bộ công to việc lớn đều rơi vào tay mấy anh chị đáng tin cậy phía trên Dương Khoa lo liệu.



“Không biết đâu! Bông chơi hết ván rồi phải đến lượt của em chứ?!” Một bé trai khoảng tầm tám, chín tuổi gân cổ đáp lại. Dường như đứa bé này chẳng sợ Dương Khoa tý nào, miệng thì hò hét mà bàn tay nhỏ nhắn vẫn cứ tìm cách giằng lấy chiếc máy tính bảng trong tay một bé gái ngồi bên cạnh.



“Cho em chơi thêm một ván nữa đi.” Bé gái lên tiếng nài nỉ, ôm chiếc máy tính bảng vào lòng em bé quay đầu mở to mắt nhìn về phía Dương Khoa. Nhìn thấy cảnh này hắn rất nhanh chóng đưa ra phán quyết:



“Em nó là con gái thì Tít nhường em nó một tý, để em nó chơi thêm ván nữa.”



“Anh Khoa bất công!” Một nắm đấm nhỏ nhắn lại chực giơ lên.




“Bỏ tay xuống. Mày mà đánh em nó thêm cái nữa là anh bảo chú Đại cho mày ăn roi.”



“Đây anh Tít chơi của em này.” Một bé trai khác trông có vẻ hiền lành thấy cảnh này bèn chìa chiếc máy tính bảng trong tay ra, thấy thế đứa bé tên Tít bèn hớn hở chạy đến bên cạnh. Ôm lấy máy tính bảng ngồi xuống, đứa bé dùng tay vạch chéo một đường trên màn hình rồi chăm chú quẹt qua quẹt lại như cần gạt nước ô tô. Nhìn thấy đứa bé phiền nhiễu rốt cuộc cũng yên lặng chơi trò chơi Dương Khoa lắc đầu thở dài đầy ngán ngẩm.



Không sai, để cho lũ nhóc có thể ngồi ngoan một chỗ không chạy nhảy khắp nơi làm vướng chân vướng tay người lớn trong dòng họ hắn chỉ có một cách, đó là đem xuất phẩm mới nhất của Ninja Studio ra để cho chúng chơi. Và biện pháp này vô cùng có hiệu quả, suốt cả tiếng đồng hồ đám trẻ con ai nấy đều say sưa chém hết từng thứ quả này đến thứ quả khác hiện ra trên màn hình, không còn nằng nặc đòi hắn phải đưa đi chơi khắp mọi nơi nữa.



“Anh Khoa ơi, cái này là cái gì thế?” Bé gái ban nãy đột nhiên chìa màn hình ra cho Dương Khoa xem. Là thông báo mở khóa được lưỡi đao mới, hắn liếc qua một cái rồi lên tiếng khen ngợi:



“Là phần thưởng cho Bông đấy, Bông chơi giỏi quá thế là được thưởng luôn này. Đấy, trông thấy mấy đóa hoa tuyết chưa?”



“Oa oa! Hoa tuyết hoa tuyết! Em yêu hoa tuyết!” Bé gái hưng phấn giành lại máy tính bảng rồi lấy tay quẹt lia lịa trên màn hình, ngắm nhìn từng đóa hoa hiện ra theo mỗi nhát chém đứa bé cười híp cả mắt vì thích thú. Cùng lúc đó một thanh âm từ phía ngoài cửa chợt vọng vào:



“Ái chà, đứa nào đứa nấy ngồi yên một chỗ trông ngoan thế! Ra dáng đàn anh phết rồi đấy Khoa ạ.” Dáng vẻ mệt mỏi Dương Tâm đi vào bên trong nhà khách. Trông thấy lũ trẻ ngoan ngoãn ngồi chơi một chỗ, không thấy đứa nào làm ầm ĩ lên anh nở nụ cười tán dương người em.



“Công việc nấu bánh chưng ngoài nhà chú Đại thế nào rồi anh Tâm?” Dương Khoa vớ lấy anh cả hỏi chuyện ngay.



“Vừa mới nấu xong, mấy chị đang chuẩn bị vớt ra. Năm nay nhiều bánh nên nấu lâu quá.”



“Chắc phải mười mấy tiếng đấy anh nhỉ?”



“Ừ. Mười hai mười ba tiếng gì đấy, cũng tại mấy cô chú thấy bánh nhiều quá sợ sống thế là mới bảo nấu cho kỹ.” Nói đến đây Dương Tâm đánh mắt nhìn về đống máy tính bảng đám trẻ đang cầm trong tay: “Mà em cho tụi nó chơi điện tử ít thôi, hại mắt lắm.”



“Không cho mấy đứa này chơi thì em biết làm gì để chúng nó ngồi yên bây giờ? Với cả em vừa mới lấy ra cho tụi nó chơi thôi mà, từ 8 giờ đến bây giờ 9 giờ kém tầm khoảng gần tiếng chứ mấy?”



“Thế là đủ rồi, trẻ con không nên chơi điện tử quá nhiều. Với cả bao nhiêu cô chú ở trong kia đang không hài lòng về em đấy, làm ra trò chơi kiểu gì mà cả ngày hôm qua đứa nào trong nhà cũng vòi vĩnh bố mẹ anh chị mượn máy chơi điện tử, không để họ yên một chút nào cả. Rồi họ biết được ra đến đây em lại cho chơi nữa lại ầm ĩ lên cho mà xem.”



“Hẳn là không hài lòng cơ đấy, người lớn trong nhà không tải trò chơi về chơi thì đám trẻ con biết đường mò ra được chắc?” Dương Khoa nghe thấy vậy khịt mũi coi thường. Kể từ lúc biết được trò chơi mới nhất của hắn vinh dự được leo lên báo chí kèm với những lời khen ngợi “có cánh”, những người phụ nữ trong nhà từ mẹ hắn cho tới hai bà chị đi đâu gặp ai cũng luôn miệng khoe rằng con em họ tài giỏi như thế nào. Một đồn mười, mười đồn trăm, bây giờ thì cả họ ai cũng biết thằng con út nhà ông Trạch vừa kiếm được bạc tỷ chỉ từ một trò chơi điện thoại đơn giản.



Dĩ nhiên, sau khi nghe thấy tin tức ghê gớm còn hơn cả cái hồi họp mặt dòng họ năm ngoái, với cá tính yêu thích ganh đua ngầm giữa các gia đình với nhau có nhà nào không cho người tải trò chơi về để xem rốt cục mặt mũi nó trông như thế nào mà mang về được tiền tỷ? Thế rồi chuyện gì phải đến cũng đến, không đầy một ngày “Fruit Ninja” trở nên thịnh hành khắp toàn bộ Dương gia. Nhất là lớp trẻ đi đến đâu cũng lăm lăm một chiếc điện thoại hay máy tính bảng trong tay, cứ rảnh rỗi một cái là phải mò vào “chém quả” một hồi cho đỡ nhớ.