Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 139: Người mẹ tâm lý




“Ừ thì một phần do người lớn không để ý nữa, nhưng chủ yếu là vì trò chơi của em nó cũng... thú vị thật. Ngay đến vợ anh đây hôm qua cũng ngồi ôm điện thoại múa may cả tối đấy, anh gọi chạy sang trông giúp nồi bánh chưng để anh chợp mắt một chút mà còn nhất định không sang, chứ nói gì đến mấy đứa trẻ con.”



“Chả liên quan. Trẻ con chơi nhiều là do người lớn không quản lý can thiệp, chứ em chả có lỗi gì cả mà bảo là không hài lòng này nọ…. Nói chung họ nhà mình toàn những người khó tính, em làm cái gì cũng bị xét nét. Ngày xưa nghịch ngợm quậy phá đã đành rồi, bây giờ tập trung xây dựng sự nghiệp cũng bị kiếm cớ nói ra nói vào. Mệt!” Dương Khoa không nhịn được nói đôi lời châm chọc.



“Được rồi nói bé thôi. Các cô chú nói mình thì mình nghe chứ đừng nói lại như thế, lọt tai các cô các chú là mang tiếng đấy.” Dương Tâm chốt lại câu chuyện rồi quay sang đám trẻ vỗ tay: “Nào mấy đứa này đưa anh máy tính để anh cất đi, chơi thế là đủ rồi không chơi nữa.”



“Ứ ừ! (ngúng nguẩy)"



“Uầy! Em chưa chơi được ván nào ạ!”



“Anh Tâm cho em chơi thêm tý nữa đi.” Đám trẻ con nhao nhao phản đối.



“Ngoan, anh nói phải nghe. Anh Khoa cho chơi điện tử một tiếng thế là nhiều rồi, nhanh không anh mách bố mẹ từng đứa bây giờ đây này.”



Có vẻ như Dương Tâm có “uy” hơn Dương Khoa khá nhiều, nên chỉ sau câu nhắc nhở thứ hai đám trẻ con đã tự giác nộp lại những chiếc máy tính bảng trong tay cho anh. Giao cho em mình đem chúng cất đi, anh ôm lấy đứa bé nhất vào trong lòng rồi bước ra ngoài đưa lũ trẻ về với bố mẹ của chúng. Trước khi đi anh không quên ngoái đầu lại dặn dò Dương Khoa đôi câu:



“Sáng nay coi như hết việc rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đến chiều mới làm tiếp. Cho nên em về nhà luôn đi, không phải ở ngoài này làm gì nữa đâu Khoa.”



“Mới có 9 giờ sáng mà đã nghỉ rồi hả anh?”



“Ừ, mọi người làm cả tối hôm qua mệt hết rồi. Nhất là trai tráng bọn anh cả lũ phải thức suốt đêm ôm đống củi bên nồi bánh chưng chứ có được ngủ đâu? Chỉ có em nằm khểnh trên giường là sướng thôi.”



“Quá sướng là đằng khác! Ai bảo mọi người gạt em ra ngoài, không cho tham gia giúp đỡ còn kêu cái gì nữa?”



“Yên chí, rồi đến hôm 30 tổ chức ăn tiệc tất niên sẽ có cả đống việc cho em thể hiện tài năng. Chỉ sợ lúc ấy em lại mượn cớ trốn đi chơi thôi. Nào, đến giờ học rồi mấy đứa đi về nhà làm bài tập Tết đi đã, chiều nay anh Khoa lại cho chơi tiếp. Bông cài kín áo vào không có lạnh Bông.”



Nhìn đám trẻ con bám theo anh cả đi vào trong ngõ, Dương Khoa chép miệng một cái rồi cũng cầm theo đống máy tính bảng trở về nhà. Hai ngày hôm nay hắn đều nhàn hạ như thế này cả, cơ hội động chân động tay phụ giúp mọi người chuẩn bị đón Tết thực sự là không nhiều.



“Đã về rồi à con?” Trông thấy con mình mở cửa đi vào, ngồi trong phòng khách Ngọc Linh lên tiếng hỏi thăm. Lúc này bà đang cắt tỉa một lọ hoa rất đẹp bên bàn uống nước.



“Vâng.” Dương Khoa thả người ngồi xuống bên cạnh mẹ phàn nàn: “Ngoài kia chả có việc gì cả mẹ ạ. Vậy mà hôm nọ chị Uyên cứ giục con về rõ sớm, làm mấy ngày cuối tuần con phải cuống hết cả lên làm cố cho xong.”



“Thôi đừng có trách chị nữa Khoa. Chị con cũng là có ý tốt muốn con về sớm để tận hưởng bầu không khí Tết trong nhà thôi mà.... Nhìn cho mẹ xem mẹ cắm hoa thế này đã đẹp chưa?”



“... Đẹp rồi mẹ ạ. Nhưng mà mẹ cắm vào lọ to quá, để lọ này lên bàn thờ không vừa đâu mẹ.”



“Không, lọ này mẹ để ở đây trang trí phòng khách, trên bàn thờ có nhánh hoa đào thôi là được rồi. Mà này, năm nay không có bạn nào rủ con đi chơi đâu à?”



“... Ý mẹ là đi du lịch mấy ngày như năm ngoái ấy hả? Thôi mẹ ạ, con không đi chơi kiểu đấy nữa đâu. Chúng nó rủ con suốt đấy nhưng con từ chối rồi, cả năm có mỗi dịp Tết phải ở nhà sum họp cùng với người thân gia đình chứ?” Mất một giây để hiểu mẹ đang nói về điều gì Dương Khoa trả lời. Xác thực, mấy ngày trước đám bạn học cũ của hắn có liên lạc để rủ hắn đi du lịch cùng với bọn họ một chuyến khắp đất nước như thông lệ vài năm trở lại đây. Trong số đó nhiệt tình nhất phải kể đến Thuỳ Linh, cô bạn này một mực chèo kéo Dương Khoa tham gia cuộc vui trong suốt cả tuần liền nhưng trước những lời mời mọc nhiệt tình ấy hắn chỉ nhã nhặn nói lời từ chối vì muốn dành thời gian cho gia đình.




Hành động này của Dương Khoa tất nhiên là khiến cho cả nhóm bạn học cũ không hài lòng. Thấy hắn chưa gì đã khước từ, “cạ cứng” Thuận của hắn lập tức phê phán hắn chẳng sống vì anh em gì cả, cứ thế này rồi xa mặt cách lòng lúc nào không biết vân vân…; “trưởng ban” cầm đầu đội ngũ Minh sau một hồi rủ rê không thành công bèn để lại lời nhắn mấy ngày Tết sẽ gọi cả lớp đến nhà hắn hỏi tội; về phần Thuỳ Linh thì ban đầu không thấy cô nói gì, nhưng một hai ngày hôm nay cô liên tục đăng tải những bức ảnh selfie (tự chụp) đầy tâm trạng trong suốt chuyến du lịch kèm theo tiêu đề kiểu như “Nắng vàng, biển xanh nhưng chẳng có anh.” lên Facechat, sau đó gắn ngay cái tên của hắn vào bên cạnh cho dân tình được vài phen bàn tán xôn xao.



Nói chung là rất nhức đầu. Nhưng Dương Khoa hắn từ đầu đến cuối vẫn kiên trì với quan niệm đón niềm vui Tết đến xuân về cùng với người thân trong nhà, chứ không nhân dịp này “đưa nhau đi trốn” như đám bạn học cũ hay hai anh em Thiếu Hoàng. Âu cũng là di chứng còn sót lại của một thời trạch nam.



“Ngoan quá, càng lớn càng biết nghĩ cho bố mẹ rồi. Vừa ngoan lại vừa tài giỏi, mấy tháng lập nghiệp chưa gì đã kiếm được cả đống tiền! Sau này để xem còn ai dám chê con giai của mẹ nữa?” Ngọc Linh nghe thấy con mình tỏ ra hiểu chuyện như vậy không kìm lòng được lại đưa tay vuốt vai hắn động viên, trong mắt bà tràn ngập vẻ tự hào.



“Kìa mẹ, mẹ lại thế rồi. Đừng rêu rao vụ con được lên báo chí nữa, ngại lắm.... À mà mẹ này, ra Tết con có chuyện quan trọng cần nhờ mẹ giúp đỡ.”



“Chuyện quan trọng gì thế?”



“Chuyện về nhân viên kế toán mẹ ạ. Bây giờ phòng làm việc của con muốn tuyển một người về quản lý sổ sách thay cho chị Lan, người bạn mà chị Uyên giới thiệu cho con đó. Mẹ cũng biết đấy, hồi trước phòng làm việc còn chưa có gì nên con để chị Lan tạm quản lý thu chi trong văn phòng, nhưng bây giờ mọi thứ phát triển lên rồi thì chị Lan không tiếp tục lo liệu được nữa. Cho nên con đang muốn tuyển dụng nhân viên có tay nghề chuyên môn về làm việc, nhưng tuyển dụng người ở bên ngoài vào thì con lại cảm thấy không đủ tin cậy…”



“Tức là con muốn nhờ mẹ tìm giúp cho một người vừa đủ tin cậy, lại vừa có trình độ kế toán chuyên môn để quản lý tiền nong sổ sách chứ gì?” Ngọc Linh khoát tay cắt lời Dương Khoa.



“… Vâng. Mẹ cũng biết đấy, tiền nong là một chuyện vô cùng nhạy cảm nên con không dám nhắm mắt tuyển bừa.”



“Chuyện đấy mẹ thừa biết. (cười) Con yên tâm, vấn đề này mẹ đã chuẩn bị sẵn từ trước cho con rồi. Ra Tết sẽ có nhân viên kế toán về quản lý sổ sách cho con.”



“Mẹ chuẩn bị sẵn rồi á? Từ bao giờ thế?” Mắt Dương Khoa đột nhiên mở to, trông có vẻ cực kỳ ngạc nhiên trước lời vừa rồi của mẹ hắn.




“Ừ, từ cái hồi con nói muốn thành lập phòng làm việc mẹ đã có lời trước với một người trong cơ quan mẹ rồi. Mẹ biết là kiểu gì con cũng sẽ nhờ mẹ giải quyết chuyện này mà.”



“Mẹ tuyệt vời nhất thế giới!” Nghe thấy vấn đề từng làm bản thân và Thu Lan nhức đầu đã được mẹ mình lo liệu sẵn sàng đâu vào đó từ trước, Dương Khoa vung hai tay lên không trung reo hò sung sướng.



“Ấy đừng! Con làm lệch hoa của mẹ rồi!”



“Chết con nhỡ tay, đây để con cắm lại cho…. Nhưng sao mẹ lại biết trước chuyện này hay thế?”



“Con này, mẹ vừa mới nói xong chưa gì đã quên rồi! Từ cái hồi con trình bày kế hoạch lập nghiệp với gia đình thì mẹ chả nói con có cần nhân viên kế toán không để mẹ cử người sang rồi còn gì?”



Nghe thấy mẹ hắn nói thế Dương Khoa bèn nghiêng đầu nhớ lại. Hình như đúng là có chuyện như vậy thật thì phải, lúc đó hắn từ chối lời đề nghị của mẹ vì gì nhỉ,… à thiếu vốn để chi trả tiền lương cho nhân viên nên tạm thời không tuyển. Không ngờ ngay từ lúc ấy mẹ hắn đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm nay rồi, đúng là bà mẹ tâm lý nhất hành tinh!



“Vậy thì nhờ mẹ thu xếp cho con chuyện này nhé, người của mẹ là con yên tâm về độ tin cậy rồi. Về chuyện tiền nong thì không thành vấn đề, ở chỗ mẹ nhận lương bao nhiêu về đây con trả gấp đôi!”



“Nghịch ngợm!” Ngọc Linh dí tay vào đầu con trai mình mắng yêu: “Con chỉ cần đảm bảo chi trả tiền lương đúng như chỗ của mẹ thôi là được rồi, còn lại cứ để đấy mẹ sẽ làm việc với người ta.”



“Kệ! Con đang đầy tiền mẹ không phải lo!”




“Không được làm bừa. Đầy tiền thì để đấy mà phát triển phòng làm việc lên thành công ty chứ đừng có tiêu xài hoang phí. Con nghe lời mẹ đi, cái này là kinh nghiệm mấy chục năm của mẹ đấy.”



“… Thôi được. Nhưng mà nhanh lên mẹ nhé, sau Tết con cần người về làm việc luôn rồi đấy!”



“Ừ. Tý nữa mẹ sẽ liên lạc với người ta, con cứ yên tâm đi.”







Ngồi nịnh nọt mẹ mình thêm mấy câu nữa, Dương Khoa mới mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy về phòng ngủ. Cầm lấy điện thoại đang sạc bên giường, hắn quay số của Thu Lan bấm nút gọi đi.



“Chị Lan.”



“Khoa phải không? Có việc gì thế?”



“Chưa gì đã việc rồi, để em giai hỏi thăm một tý đã nào. Chuẩn bị ăn Tết đến đâu rồi chị?”



“Bận lắm! Nếu em chỉ gọi đến để hỏi mấy câu vớ vẩn thế này thì chị cúp máy đây!”



“Ấy đừng đừng, chị nghe em đã đừng cúp. Phòng làm việc vừa mới đón nhận tin vui chị ơi!”



“Tin gì thế?”



“Chuyện tuyển dụng nhân viên kế toán chị em mình không cần phải lo nữa, em về thưa chuyện với mẹ thì mẹ em bảo đã lo liệu đâu vào đấy hểt cả rồi. Ra Tết sẽ có kế toán chuyên nghiệp về phòng mình làm việc.”



“Mẹ em lo liệu sẵn? Tốt quá, chỗ công ty của mẹ em thì đúng là xịn rồi. Vậy mà chị chẳng nghĩ ra, em không nhắc tới chắc chị vẫn còn mải mê tìm kiếm ở đâu.”



“Hì hì, vậy là vấn đề sổ sách đau đầu đã xong rồi nhé. Chị em mình có thể vô tư lên kế hoạch chiêu mộ nhân viên truyền thông và nhân viên thiết kế trò chơi cho phòng làm việc rồi.”



“Ừ, cơ mà để ra Tết hẵng bàn đi Khoa. Chính em thống nhất thế rồi còn gì?”



“À tất nhiên, hôm nay em chỉ gọi điện thông báo cho chị tin vui đấy thôi. Thế chị đang làm gì đ…”



“Tút! Tút! Tút! Tút! Tút!”



“… Chưa gì đã cúp máy rồi, bà chị này nói chuyện điện thoại sao cứ gấp gáp như kiểu bị ma đuổi ấy nhỉ?” Dương Khoa thả điện thoại xuống bàn rồi lắc đầu bồi thêm: “Bảo sao đến bây giờ vẫn chưa có người yêu!”



Kéo ghế ngồi xuống bàn học, Dương Khoa mở laptop của mình lên rồi xóa đi dòng chữ chiêu mộ nhân viên kế toán trên danh sách những việc cần hoàn thành gấp. Như vậy là một vấn đề trọng yếu liên quan tới Ninja Studio đã được giải quyết xong, tranh thủ thời gian rảnh rỗi còn lại của buổi sáng hắn đi tìm phương án tháo gỡ cho một vấn đề khác trọng yếu không kém cho có đôi có cặp. Đó là tìm kiếm thông tin về một số công ty trong nước chuyên phụ trách đem trò chơi điện tử phát hành trên toàn thế giới, từ đó lựa chọn lấy một nhà làm đối tác để cùng nhau lái con thuyền “Fruit Ninja” ra biển lớn.