Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện

Chương 52




Ầm!!!

Đùnggggggg!!!

Mây trời nhuốm theo ánh lửa hồng bình minh ló dạng, khoảnh khắc yên tĩnh trong Hắc Sâm Lâm bỗng dưng bị đánh thức bởi mấy tiếng vang khủng bố liên tiếp, kèm theo là mặt đất rung chuyển kịch liệt như dời núi lấp biển.

Diện Sân bấy giờ đang ngồi lọt thỏm, hai gối cong lên trên khúc gỗ được cắt lát ra làm ghế.

Cái khúc gỗ này là sáng nay Ma Bắc Mạn nghe thanh âm Diện Sân ngồi chồm hổm bên mép sông gội đầu làm cho tỉnh lại, lúc lò dò đi ra, bắt gặp bộ dáng không mấy nho nhã đó đầu liền rớt ra mấy sợi chỉ đen xấu hổ, mắt nhìn thấy tâm run rẩy phải chạy đến bên rừng vung kiếm, chém ra mấy khúc gỗ to to nhỏ nhỏ, mang đến cho Diện Sân kê ghế ngồi.

Diện Sân biến nhỏ lại cũng không có nghĩa đầu tóc y sẽ ngắn theo, ngược lại dài vẫn như trước xõa ra liền đung đưa trong gió, vốn có thể dùng Tị Trần Quyết tẩy sạch bụi bẩn trong người, có điều y vẫn còn thói quen muốn dùng nước tẩy gội qua sạch sẽ, như thế bản thân mới cảm thấy thoải mái được.

Vì thế mới có chuyện sáng sớm y liền hì hục ngồi chồm hổm ngoài bở sông xõa tóc gội đầu bị Ma Bắc Mạn nhìn thấy được.

Cho tới bây giờ, đã ở cùng nhau khoảng thời gian lâu như vậy rồi, mặt mũi liêm sỉ gì đó nên mất đều đã mất sạch sẽ, Diện Sân quyết định vò mẻ thì cho sứt luôn, dứt khoát không cần phải dấu giếm làm gì. Vừa có ghế ngồi liền sai sử Ma Bắc Mạn đi lại giúp mình gội đầu.

Cho nên, lúc Diện Sân đang được Ma Bắc Mạn dùng khăn lau khô tóc, mặt hướng về phương xa xuyên qua tầng tầng ngọn cây cao ngất phủ ngập bóng đêm chưa dứt, thư thả ngắm nhìn mặt trời mọc, liền đường đường chính chính chứng kiến tràng diện khủng bố vào tia sáng mặt trời đầu tiên.

Phương thức chào ngày mới có chút rúng động lòng mề...

Mặt đất dưới chân rung lên ngày một kịch liệt, biên độ mỗi lúc một nhanh, sỏi cát khắp nơi lớp này ddeens lớp kia bay lên đáp xuống như một trái bóng bàn đàn hồi, đập lên đập xuống càng lúc càng cao.

Diện Sân ngồi hai tay hôm đầu gối, đầu hơi ngửa về sau cho Ma Bắc Mạn lau tóc, mắt cụp xuống nhìn nhìn mấy hòn đá nảy lên xuống không ngừng, rồi lại từng lớp bụi mỏng như bị con quái thú lắm lông giũ mình bay lên, không khí vốn dĩ trong vắt nháy mắt đã bốc lên mùi bụi sặc mũi.

Hai chân xỏ dép kẹp của Diện Sân đặt trên mặt đất cũng theo nhịp đều giật đùng đùng lên xuống, cái ống quần ngủ bằng lụa lại càng không cần nói, bị chấn động cho nảy lên xuống, một lát sao không biết như thế nào mà cọ lên da y thành tia điện, lúc Ma Bắc Mạn lau khô tóc vắt tay chỉnh lại cổ áo cho sư tôn nhà mình, liền bị tia điện kia truyền qua giật cho phát đầu ngón tay tê tê.

Hắn lúc này mới bị giật cho tỉnh lại, từ nãy đến giờ tâm thần đều tập trung nhìn từng sợi tóc của sư tôn, hầu như đã sắp tiền vào nhập định nhìn mấy sợi tóc bóng mượt đó luôn rồi, vì thế hắn chẳng cách nào cảm nhận hay để ý được động tĩnh xung quanh, cứ dùng cái trạng thái này, kể cả Diện Sân đem hắn vứt vào giữa rừng cột thu lôi cho sét đánh, hắn cũng không thèm tỉnh táo lại.1

Ma Bắc Mạn vân vê đầu ngón tay, từ đỉnh đầu sư tôn nhìn về phương xa đang bắt đầu phủ ngập bụi mù dày như sương.

Bất quá sương mù đều là một lớp trắng mờ ảo, còn đám bụi này lại nâu đặc sắp biến thành màu đen luôn rồi, nhìn một phát đã thấy ô nhiễm hai cánh mũi.

"Sư tôn, đây là?", Ma Bắc Mạn hơi ngạc nhiên hỏi, "Đêm qua ta đã đi thăm dò, phụ cận trăm dặm xung quanh rõ ràng không có ma thú cấp cao nào mang tính uy hiếp cả..." Lời còn chưa dứt cơ thể đã bị trận động đất giật cho nảy lên mà cổ họng tắt chữ.

Diện Sân thò tay ra sau giữ chặt lại cổ tay hắn, chờ hắn ổn định trọng lực lại mới nheo nheo mắt chậc lưỡi nói, "Mấy nhóm người hô to đánh nhỏ mà thôi." Y đã sớm phòng thần thức ra do xét rồi, xa hơn năm mươi dặm phía trước có mấy nhóm tu chân giả đang đánh nhau với một con ma thú. Tiếng chấn động đầu tiên là lúc ma thú bị đánh cho ngã đo đất không rõ sống chết, mấy trận đất rung núi chuyển tiếp theo là do bọn người này lại chia nhóm ra đánh nhau tranh giành.

Tranh tái đoạt bảo cướp thú trước nay vốn không phải chuyện gì hiếm lạ, Diện Sân cũng không so đo làm gì, dù sao cũng sẽ không đánh được đến chỗ này.

"Mặc kệ đi," Y phất phất tóc ra sau đầu, chống tay đứng dậy cầm khăn lau vắt lên vai, nói vọng lại Ma Bắc Mạn phía sau, "Ta muốn ăn bánh nướng kẹp thịt trộn sa tế."

Cái miệng nhỏ mới sáng sớm khẩu vị đã nặng như vậy rồi.

Ma Bắc Mạn không còn lời gì để nói nhìn sư tôn mình ăn mặc mong manh, đầu tóc xõa tung, chân xỏ dép kẹp lẹp xẹp bước đi vào trong tiểu viện.

Hắn luôn cảm thấy, sư tôn nhà mình càng ngày càng không biết hai chữ nội liễm tiết tháo viết như thế nào nữa rồi, cớ gì mỗi ngày qua đi y lại càng lộ liễu bất nhã như thế kia chứ?

Diện - bung lụa - Sân tiến vào phòng trong thay lại y phục, giao lưu cùng hệ thống Thông Thái trong thức hải, y tỏ ý muốn mua thêm mấy món đồ hiện đại linh tinh, hệ thống cò kè mặc cả giá cò lái trung gian, nói qua nói lại một lúc, Diện Sân chọc cho Tiểu Thông Thái tức giận đùng đùng offline, bản thân y thì lại sung sướng tung tăng lần hai trở ra ngoài.

Trên đường đi đụng phải hai huynh đệ Ô gia, hai tên nhóc này ngủ trong tiểu viện được tầng lớp vòng phòng hộ vây quanh, bên ngoài trời sụp đất nứt cũng không thể ảnh hưởng đến được, ngủ đến độ trên mặt đỏ vù vù như thổi lửa. Diện Sân ánh mắt đảo qua lại cảm thán trong lòng, nuôi cho béo lên chút, chắc chắn sẽ rất dễ thương.

"Tôn gia, sáng nay ngài muốn ăn gì?" Ô Kiêu một bên nâng tay mở cửa, một bên xoay đầu cung kính hỏi Diện Sân.

Diện Sân phất phất tay tỏ vẻ không sao cả nói, "Tiểu Mạn đã chuẩn bị rồi, huynh đệ các ngươi tẩy rửa xong có thể ăn."

Ô Kiêu hơi ngại ngùng cười một cái, mang danh làm người hầu cho Tôn gia, thế mà hắn lại còn dậy trễ hơn chủ nhân của mình, cái này nói ra cũng chọc cho người khác cười rụng răng tám ngày ấy chứ, sau này nhất định phải sửa lại mới được.

Ý nghĩ trong lòng xoay chuyển, Ô Kiêu nối bước Diện Sân bước ra khỏi ngạch cửa.

Chẳng ngờ tới, một chân này vừa mới đặt ra, lòng bàn chân cách lớp giày vải đặt xuống đất, hắn liền bất thình lình bị chấn động cho không kịp phản ứng, nhào ra phía trước té úp mặt, thân thể tiếp đất xong, diện tích càng tiếp xúc mặt đất lớn càng nhận rung động mạnh, mấy lạng thịt trên người như đang nhảy tango mà rung đùng đùng, không khác giật kinh phong.

Ô Mã Tiên cùng Diện Sân chưa kịp bước ra cửa đã bị tình cảnh này hù cho ngơ ra nửa ngày, rốt cuộc lấy tiếng cười thắt cơ bụng của Diện Sân mà thức tỉnh lại được.

Diện Sân ôm ván cửa dựa người vào, khóe mắt cười rớm ra hơi nước, chỉ thở được mấy hơi lấy đà lại cười nghiêng trái ngã phải, lúc ánh mắt ngậm cười liếc qua bắt gặp cái nhìn không đồng tình của Ma Bắc Mạn, mới biết mình hơi thất thố, tằng hắng mấy cái giả vờ vuốt lại vạt áo chẳng có nếp nhăn nào, tụ bào vung lên đỡ lấy Ô Kiêu đứng dậy.

"Thân thể này của ngươi," Diện Sân bóp bóp cổ tay Ô Kiều gầy trơ xương, lắc lắc đầu: "Nên bồi bổ vào, gầy quá gió thổi nhẹ cũng bay."

Một sáng sớm bắt đầu bằng mấy trận đất rung lá rụng, dưới uy áp chấn trụ của Diện Sân tạo ra một khoảng nhỏ an tĩnh, mấy người vừa ngồi ăn vừa nhìn về bụi đen phương xa chân trời, kẻ có thần thức liền phòng ra theo dõi, kẻ không thể theo dõi được liền lom lom mắt đếm lá cây, không khí an tĩnh nhẹ nhàng dị thường.

Diện Sân nhét một miếng bánh kẹp cuối cùng vào mồm, hai má bị nhồi cho đầy lên dùng sức khép hàm lại nhai nhai, đang lúc Ma Bắc Mạn lấy khăn lâu đi vết dầu bên khóe miệng y.

Đúng lúc này biến cố xảy ra.

Chỉ thấy trên trời từ đâu bay đến một vật thể kì quái, che khuất ánh mặt trời tạo thành cái bóng đen khổng lồ phủ xuống đầu mấy người đang ngồi đây.

Tốc độ rơi xuống quá nhanh, Diên Sân từ sửng sốt thoát ra vung chưởng đánh lên, mới kịp ngay khoảnh khắc sắp chạm đầu chưởng bay được cái thứ khổng lồ kia.

Thứ này bay ra xa lao mạnh trên mặt đấy thành một cái rãnh sâu hoắm kéo dài mấy trăm mét, càn quét một loạt đại thụ đổ rạp mới dừng lại được.

Bụi mù tan đi, đám người Diện Sân nheo mắt nhìn lại mới thấy rõ được hình dáng thứ kia.

Là một con ma thú cấp năm, thân cao hơn mười mét, lông lá rậm rạp dơ bẩn hỗn tạp giữa vết máu và đất cát, chỗ đen chổ đỏ chỗ bầy nhầy máu thịt. Nó vốn dĩ có thể có cơ hội sống sót nếu rơi xuống chỗ Diện Sân, nhưng cũng vì rơi phải nơi Diện Sân đang đứng, vì thế cơ hội sống này cũng nó cũng không còn.

Một chưởng chụp chết ma thú cấp năm, chính là như vậy đấy. Nói gì mà ma thú cấp năm, có là cấp đỉnh phong xuất hiện cũng sẽ bị một chưởng không có chút lực nào của y chụp cho té lăn.

Hiển nhiên người nhìn rõ được tiền căn ngoài Diện Sân ra chỉ còn Ma Bắc Mạn có tu vi cùng kinh nghiệm hai đời, hai kẻ còn lại thì chỉ biết dụi mắt nhìn rõ xem thứ kia là thứ gì.

"Ma thú này đến từ đâu..." Ma Bắc Mạn nâng chân đi về hướng xác chết kia, nghi hoặc lẩm bẩm.

"Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết." Diện Sân lời ít ý nhiều chỉ điểm.

Ra là vậy, Ma Bắc Mạn hơi nheo nheo mắt nhìn về phương xa vẫn không ngừng truyền ra chấn động kia.

Đây có lẽ là một ma thú chạy ngang lại bị chiêu đánh lạc đánh phải, mới văng tới chỗ này, xui xẻo gặp phải Diện Sân dùng cho một chưởng tiễn đưa cuộc đời.

Khu vực này chỉ là vòng giữa của Hắc Sâm Lâm, phải tiến sâu vào thêm nửa tháng đến một tháng mới chạm đến được gần trung tâm, càng vào sâu ma thú cấp cao càng nhiều, bên ngoài vòng này chủ yếu là khu vực hoạt động của ma thú trung giai từ cấp bảy đến cấp chín.

Diện Sân đi đến đứng bên người Ma Bắc Mạn, nhìn nhìn con ma thú đáng thương kia, hệ thống trong đầu đưa ra nhận diện: "Ma thú Phong Lang cấp năm, giống đực, tuổi thọ trên hai mươi năm, còn là ma thú thành niên. Phong Lang trưởng thành có thể cao đến hai mươi mét, thuộc loại ma thu sơ cấp hình thể lớn."

"Da lông Phong Lang có thể dùng chế tạo quần áo giữ ấm rất tốt, răng nanh móng vuốt  làm được pháp khí cấp thấp, thịt Phong Lang ăn vào có thể giúp tu sĩ cấp Luyện Khí và Hoán Cốt bồi bổ linh khí huyết mạch, người thường ăn được cường thân kiện thể, dùng lâu năm có thể tăng được tuổi thọ."

Đa phần các loại ma thú sơ cấp hay cao cấp đều có thể dùng làm đồ ăn bổ dưỡng cơ thể, một con Phong Lang cấp năm này trong mắt Diện Sân không là gì, nhưng với tu sĩ bình thường cũng là bảo vật trân quý, phần lớn trên đại lục thịt của ma thú cấp hai cũng đã là đồ đại bổ giá trị cao rồi, nói chi con Phong Lang này tu vi cấp năm gần đột phá đến cấp sáu.

Ma Bắc Mạn đối với con ma thú số xui này cũng không để vào mắt, bất quá vẫn kêu hai huynh đệ Ô Kiêu đến đây, chỉ bọn họ lấy thịt cùng mấy bộ phận có giá trị giữ lại. Thịt này có thể dùng làm đồ ăn vặt cho sư tôn, càng có thể bồi bổ cho hai tên tiểu tử kia.

Vốn một con Phong Lang cấp năm này nếu để Ma Bắc Mạn đánh giết cũng phải tốn rất nhiều sức lực, bây giờ tu vi linh lực của hắn chỉ mới ở Hoán Cốt đỉnh phong, ma lực ở Linh Huyết sơ kì, có thể thả tay đánh chết ma thú cấp bốn đã là cao nhất, tu sĩ bình thường còn sợ không thể địch lại một con ma thú cấp ba.

Chờ khi Ma Bắc Mạn cùng hai huynh đệ Ô Kiêu thu thập xong phần thịt cuối cùng trên người Phong Lang, đương lúc xoay người trở lại, mặt đất dưới chân từ chấn động nhẹ bỗng dưng như bị xoay nghiêng qua.

Ma Bắc Mạn tay tóm chặt cổ áo Ô Kiêu, Ô Kiêu trong lòng ôm Ô Mãn Tiên theo chỉ dẫn của Ma Bắc Mạn mà cúi thấp người xuống.

"Ầm" một tiếng chói tai, cát bay đá chạy khói bụi mịt mù, ba người Ma Bắc Mạn cũng chịu không nổi lăn mấy vòng trên đất nhếch nhác, vị trí vừa rồi đứng đất bằng nứt toạc ra, rãnh nứt sâu hoắm hơn hai mươi thước, ở một đoạn xa xa vết nứt sâu chạm trúng mạch nước, vòi nước bắn lên cao phun vọt ra ngoài, đất cát bên dưới nhanh chóng biến thành một bãi lầy lội.

Bụi mù chưa kịp tan đi, không trung xa xa đã vang tới tiếng hét xé tai phẫn nộ kèm theo kiếm khí sắc bén che trời lấp đất đập xuống.

"Đi chết đi!!"