"Đi chết đi!"
Thanh âm rống giận bám sát kiếm khí hung hãn đánh xuống, xung quanh đất đá lại lần nữa bị quậy cho rối tung rối mù.
Trong một khoảnh khắc bị mấy trận đất đá đập vô trong mặt liên tiếp, Diện Sân đứng im ru một góc cũng có chút cạn lời nhìn trân chối.
Lại liếc qua phía ba người nhà mình, bọn nhóc may mà đã kịp thời tránh gió sau thi thể của Phong Lang, dư chấn gánh chịu cũng không to tát mấy.
Diện Sân lần này lặng lẽ xê dịch gót chân lùi ra sau ba bước, dâng lên một tầng linh lực bọc quanh mình tránh cho cát bụi bám lên mặt mũi cùng y phục.
Dưới chân mặt đất vẫn rúng động không ngừng nghỉ, đợi cho đợt kiếm khí dữ dội như sao băng trút xuống tan hết đi, ở xa xa đã hiện ra bóng dáng mấy người đứng đó.
Một thanh niên mặt mũi non nớt nhìn chưa quá mười lăm, tay cầm kiếm dài chỉa xuống ngay yết hầu một người khác, đối phương bộ dáng tả tơi, máu tươi chảy khắp người nhuốm đỏ cả bộ y phục cùng với một mảng đất dưới người hắn.
Thiếu niên cầm kiếm ngược lại sạch sẽ hơn rất nhiều, y phục bên trong chủ đạo là sắc trắng ngà, bên ngoài khoác một tầng ngoại y mỏng tím nhạt, trên mũi giày trắng thêu một khóm hoa không rõ tên gì, lung linh mà huyền ảo.
Mấy người đứng bao bọc xung quanh cũng là y phục đồng dạng như vậy, tóc búi gọn cài trâm bạch ngọc, nhìn qua chính khí ngời ngời.
Bất quá lúc này dù cho bề ngoài có chính khí cách nào, cũng không át được sát ý lấp lóe sâu thẳm trong con ngươi của bọn họ, ngoài sát ý mập mờ ra còn lộ thêm mấy phần hung ác độc địa khó lòng diễn tả.
Diện Sân quan sát linh lực bàng bạc bao quanh nhóm người áo tím, tu vi cao nhất thế mà là thiếu niên cầm kiếm kia, là một Nguyên Anh sơ kì cơ đấy, bốn người còn lại theo bên cạnh có hai người là Linh Huyết thượng kì, hai người là Linh Huyết trung kì.
Từ khi bước vào Thánh Linh đại lục này đến nay, trừ trận tràng đánh nhau của Bát Đại Tông Môn và lần trước nghịch thiên chém giết bị hại cho teo nhỏ ra, đây cũng là lần hiếm hoi Diện Sân bắt gặp được một đội người có thực lực tạm dễ nhìn như thế này.
Lại nhìn qua người đang tơi tả nằm dưới đất nọ, đáng tiếc, cũng là một Nguyên Anh sơ kì, có điều linh lực trong người quá mức hỗn loạn, đoán rằng người này vừa mới đột phá không lâu, thân thể cùng thần thức chưa kịp làm quen cảnh giới đã phải dấn thân chém giết, linh lực chưa quá ổn định nay lại càng mỏng manh hơn.
Kinh mạch hầu như đã bị ngoại thương lẫn nội thương chấn cho phế quá nửa, dù cho có cơ hội phục hồi, cả đời khả năng cao cũng sẽ không bước nổi qua một bước Nguyên Anh này.
Thật đáng tiếc.
Diện Sân chậc lưỡi.
Lúc này, người nằm trên đất khàn giọng nói, "Đoạn Diễn, Thiên Đô tông các ngươi quá vô liêm sỉ, ma thú trung giai kia là do người Công quốc chúng ta đánh được." Dứt lời đã hộc một ngụm máu đen sì trên mặt đất, hít vào nhiều nhưng thở ra thì ít, lồng ngực thoi thóp phập phồng.
Thiếu niên tên Đoạn Diễn kia nghe thế phì cười một tiếng khinh thường: "Ai quan tâm, các ngươi đánh được ma thú thì thế nào, lại còn đến trước đến sau, cười chết." Vừa nói mũi kiếm vừa chỉa sát vào yết hầu đối phương, "Một cái Công quốc nho nhỏ mà thôi, còn dám tranh đồ vật cùng Thiên Đô Tông, muốn chết hay gì."
"Hôm nay phải dạy cho cái Công quốc chó má nhà ngươi biết gặp phải đại Tông môn thì nên có thái độ gì!"
Nói xong, kiếm trung tay lóe ra hàn quang ác độc chém xuống.
Người bên phía Công quốc kia chỉ có thể vô lực nhắm hai mắt lại, hàm răng cắn chặt lộ vẻ không cam tâm.
Nhưng kiếm chém ra lại không chém vào người hắn, ngược lại lại bị một ám khí từ đâu phóng đến đánh ngược ra xa.
"Kẻ nào tìm chết?" Đoạn Diễn hung ác gầm lên, mắt sắc bén nhìn xung quanh hung ác rống to.
Không trung xa xa lại một nhóm người nữa tiến tới.
Lần này dẫn đầu là một lão giả bề ngoài không quá tứ tuần, tóc mai điểm vài sợi bạc, mặt sạch sẽ không chút râu nào, theo sau là hơn mười tên đệ tử, khí thế cao cao tại thượng nhìn người bằng nửa con mắt.
Lão giả đáp xuống đất, thu hồi pháp khí phi hành vào ống tay áo, khóe môi nhếch lên nụ cười hiền từ, giọng nhẹ nhàng đáp: "Trưởng lão Cát Chu Tông, có duyên gặp mặt đồ đệ nội môn vang danh thiên hạ Đoạn Diễn của Thiên Đô Tông." Lão chắp tay bày ra tư thái chào hỏi ôn hòa, khóe môi từ đầu tới cuối không dứt dáng tươi cười.
Đoạn Diễn nhìn y phục lam sắc trên người đối phương, xác nhận đây đúng là y phục của người Cát Chu Tông, dáng vẻ hung hăng trên mặt thu liễm đi vài phần, bất quá vẫn hừ lạnh một tiếng, tay cầm kiếm hơi hạ xuống, không muốn đáp lại choà hỏi, "Chuyện của Thiên Đô Tông chúng ta cũng không cần các ngài nhúng tay vào làm gì," Ánh mắt hắn đảo lên xuống nhìn qua đám đệ tử đằng sau lưng tên trưởng lão kia, cũng chỉ là mấy tên Linh Huyết sơ kì mà thôi, Nguyên Anh như hắn còn không thèm để vào mắt, chõ mõm vào cái quỷ gì.
"Đoạn đạo hữu quá lời," Trưởng lão Cát Chu Tông phất tay," Vừa mới nghe được chấn động mới dẫn người đến đây, ở xa còn thấy xác của ma thú trung kì, ta cho rằng các vị đang gặp nguy hiểm mới vội ra tay ngăn cản không nhìn rõ trước, vừa rồi thật thất lễ, có điều..."
Lão cố ý ngừng lại giữa chừng, mắt nhìn xuống người trên mặt đất kia, "Ta nhận ra người này, năm trước có dịp từng đi ngang qua Sa La Công quốc được y tiếp đón, không biết các vị đây là xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Diễn hừ mũi: "Chuyện gì thì cũng không phải chuyện của ngài, mời đi cho. Hơn nữa, ma thú kia là vật của Thiên Đô Tông chúng ta, mong rằng ngài hiểu rõ."
Trưởng lão Cát Chu Tông ngược lại lắc đầu, "Đạo hữu, nếu là người khác ta có thể không quản, nhưng người Sa La Công quốc này trước đây từng có duyên trợ giúp ta một lần, bây giờ thấy người quen gặp cảnh ngộ này, theo đạo lý thì không thể nào mặc kệ được."
Nói xong, hơi hơi mỉm cười chắp tay một lần nữa: "Nếu như không phải thù hận dính mạng người, còn mong Đoạn đạo hữu có thể kiếm hạ lưu nhân, để ta hoàn thành một đoạn ân nghĩa này, về sau đạo hữu cần hỗ trợ gì, ta đây có thể liền sẽ không từ chối."
Lời đã nói ra đến vậy, một trưởng lão cao quý của đại Tông môn lại có thể hạ giọng thấp như thế, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, bất kể khó chịu thế nào, việc này đích thực cũng không dính đến thù hận trên mạng người, chỉ là Đoạn Diễn mắt cao hơn đầu ghét bỏ sâu bọ muốn tranh giành cùng hắn mà thôi.
Đoạn Diễn trong lòng vẫn không cam tâm muốn từ bỏ lắm, hơi bực dọc nhíu nhíu mi mắt nhìn qua kẻ nằm dưới đất kia, rốt cuộc, một người khác đứng gần hắn nhất thấy tình hình không hay lắm, tiến lên nói nhỏ vào tai hắn khuyên nhủ mấy câu, hắn mới áp đi hỏa khí đang hừng hực cháy trong người, cánh mũi hừ nặng mấy tiếng, cổ tay xoay nhẹ một vòng, tra kiếm vào vỏ, phất tay áo nâng cằm nhìn về đám người Cát Chu Tông, hơi hạ ánh mắt:
"Nếu đã nói như vậy, ta đây cũng không thể không hiểu lý lẽ mà xuống tay phá rối người khác muốn báo đáp ân nghĩa được. Cát Chu Tông các vị cứ tự nhiên, Đoạn mỗ đi trước."
Lời nói gắt gỏng chói tai nói ra xong, một ngụm tức cuối cùng hắn cũng đã xả được, tay áo phẩy phẩy dẫn theo bốn người còn lại của Thiên Đô Tông rời đi, nhìn phương hướng, có lẽ là trở lại chỗ đánh nhau với ma thú lúc sáng, thu thập xác con ma thú trung giai kia.
Chờ cho bóng người biến mất rồi, trưởng lão Cát Chu Tông bấy giờ mới cất bước đi nhanh đến hướng người kia, mấy đệ tử sau lưng lão rất biết điều, thu lại dáng vẻ cao cao tại thượng lúc vừa đến, một người trong số đó vội chạy ra trước đỡ lấy người nằm trên đất dậy, tay áo xả ra một bình thuốc, đổ ra viên đan dược đen sì nhét vào miệng hắn, tiếp theo truyền qua một tia linh lực mỏng manh đả thông thực quản giúp hắn nuốt xuống.
"Huynh trưởng, huynh không sao chứ? Sao lại thành bộ dạng như thế này?" Tên đệ tử nọ hai mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn nhìn người như từ trong bể máu vớt ra trong lòng mình hỏi.
Người kia hơi thở dựa vào đan dược kéo về được một chút sức lực, thở gấp mấy hơi mới mở mắt nhìn qua người đang đỡ lấy mình, vừa nhìn thấy được gương mặt đối phương, bản tính vốn sắt đá cũng phút chốc mềm mại hơn rất nhiều, hắn có chút thổn thức uể oải thều nào từng câu: "Ta không có việc gì... tại sao đệ lại ở đây?"
Tên đệ tử nọ đương muốn cất lời đáp, lại bị trưởng lão nâng tay cản lại: "Chuyện gì cũng để lát nữa hẳn nói, bây giờ lo cho thương thế huynh trưởng con trước đi." Vừa nói vừa nâng mắt nhìn quanh đánh giá bốn phía, trông thấy gần bờ sông phía trước có một khóm than lửa vẫn hãy còn hơi ấm, đốm lửa than cháy kêu lách tách, còn có mấy khúc gỗ thô sơ làm ghế ngồi, cũng không nghĩ nhiều mà ra hiệu cho hai đồ đệ khác tiến đến hỗ trợ nâng người đi qua bên đó nghỉ ngơi.
"Sư tôn...." Ma Bắc Mạn tiến đến bên cạnh Diện Sân, nhìn đám người kia tự nhiên ngồi xuống chỗ của bọn họ, hơi hơi đè thấp giọng xuống xin ý kiến của y.
Diện Sân nâng tay vỗ vỗ cánh tay đồ đệ nhỏ, bày tỏ không việc gì, sau đó y lấy trong không gian ra hai tấm vải thô, trải xuống mặt đất dưới gốc cây bên cạnh ngồi xuống, Ma Bắc Mạn nhìn thấy thế cũng ngầm hiểu ý, dẫn theo Ô Kiêu cùng Ô Mãn Tiên đi đến tấm vải còn lại ổn định chỗ ngồi.
Chỗ này đã được Diện Sân dựng lên bức từng cách âm che chắn, lại có cây cối cùng mấy tảng đá lớn xung quanh, chỉ cần y không có ý lộ diện, đám người vừa đến kia sẽ không thể nhận ra.
"Xem xem bọn họ nói cái gì." Diện Sân không để tâm lắm nói, thần thức của y cùng Ma Bắc Mạn đồng thời phóng thích ra, duỗi về hướng đám người kia bày ra một bộ nghe ngóng bát quái.
Diện Sân là đơn thuần muốn ngồi nghe bát quái, dù sao cái chuyện kiểu này xưa kia ở Đại vị diện y đã làm qua không ít, không hề có tí áp lực thẹn thùng nào. Ngược lại là Ma Bắc Mạn, hắn chính là muốn nghe ngóng tình hình của mấy người kia.
Lúc nãy đứng một bên theo dõi, hắn đã sớm nghe thấy cái tên Cát Chu Tông cùng Thiên Đô Tông trong Bát Đại Tông Môn, kiếp trước sau đại hội đoạt bảo hắn đã bị Khốc Tu bắt được, nuôi nhốt chết dí bên trong Thành Tang Tông, không biết qua bao nhiêu năm tháng, thời thế lúc bấy giờ cũng thật sự mù tịt không khác gì trang giấy trâng.
Bây giờ đã thoát ra được khỏi vòng quay số mệnh mới không bao lâu, Ma Bắc Mạn vẫn khá tò mò về đám người của Bát Đại Tông Môn này, mặc dù đã trưởng thành cũng đã từng rất vặn vẹo, nhưng có vài việc vẫn làm hắn tò mò muốn biết. Nếu đã xác định kiếp này thay đổi nhân sinh làm lại từ đầu cùng sư tôn, hắn cũng phải biết địch biết ta, nắm rõ tình hình.
Lòng không còn ôm ý báo thù đồng quy vu tận nữa, thì cứ phải biết tường tận để phòng tránh sự tình vô ý phát sinh.
Trong tiềm thức của hắn, những người này ngoài tranh tài đoạt bảo, chém giết lẫn nhau, ngấm ngầm ngoài sáng trong tối hãm hại người này người kia, thì đây là lần đầu hắn thấy được một đám người trưởng lão Cát Chu Tông trong Bát Đại Tông Môn - những kẻ mà trước giờ trong mắt hắn đều tàn ác xấu xa, xâu xé nhau không ngừng, làm ra hành động cứu người.
Thật sự là mới lạ.
Nếu là hắn kiếp trước sa vào tình cảnh này, bọn họ còn hận không thể nhanh nhanh hạ xuống một đao uống máu róc xương hắn. Nói gì mà chìa tay cứu giúp, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Đơn thuần cứu người, thật khiến người ta cười rụng răng!
Chuyện ra tay cứu người hoạn nạn này, từ khi sống lại, Ma Bắc Mạn chỉ mới thấy xuất hiện duy nhất trên người sư tôn của hắn.
Ra tay cứu vớt hắn thoát khỏi ác mộng tang thương giết chóc, một bà cụ, một tên tiểu nhị phàm nhân nhỏ bé hơn cỏ cây, y cũng không ngại chút nào mà tỏ ra thiện ý với bọn họ, sau lại cứu giúp hai huynh đệ Ô Kiêu kia.
Ngoài y ra, không một ai có thể làm được.
Người khác nếu là đạt được tu vi mạnh mẽ như y, chắc chắn sẽ không ai thèm đưa mắt nhìn qua lũ người phàm tục kia đâu. Đối với chúng mà nói, kẻ không có năng lực tranh đấu, chỉ toàn là con sâu cái kiến mặc người khi dễ an bài. Không xem ngươi là con rối chơi đùa đã vạn hạnh lắm rồi.
Điều này Ma Bắc Mạn có thể khẳng định mười phần.
Sống đến tận lúc này, đi qua hai kiếp nhân sinh, thứ hắn cảm thụ và nhận lấy nhiều nhất chính là ác ý thế gian, ôn nhu hay thiện ý gì đó, từ khi sống lại, ngoại trừ Diện Sân ra, hắn chưa hề nhận được từ bất cứ một người nào khác. Còn kí ức về đồng tộc thuở ấu thơ kia, sớm đã bị ác ý cùng tham vọng của thế gian đối với hắn nhúng chàm, rạch xoá nhem nhuốc.
Trưởng lão Cát Chu Tông trong nhận định của hắn vốn phải gian ác nham hiểm kia, lại bày ra dáng vẻ thiện chí cứu giúp người khác, mà thiện chí này là thứ chân thật thực sự hắn dựa vào mẫn cảm của trực giác mà cảm nhận được, không chút nào dối trá, làm hắn vừa kinh ngạc vừa tò mò tột độ.
Thần trí dù đã trưởng thành, nhưng trên mặt cảm tình, Ma Bắc Mạn cũng vẫn như một đứa trẻ non nớt mà thôi. Thứ hắn học được ngoại trừ căm hận cùng sự ác ý, giả tạo của nhân loại ra, thì những thứ tình cảm ơn nghĩa mềm mại khác, hắn còn chưa chạm vào hết được.
Thần thức Diện Sân du tẩu bao bọc xung quanh đám người kia, trong lúc vô ý chạm phải tia thần thức đang xao động nhẹ nhàng như cơn sóng nước lăn tăn giữa mặt hồ thu san. Cảm nhận được tâm tình vi diệu của Ma Bắc Mạn bộc lộ trên tia thần thức, Diện Sân hơi hơi nâng mí mắt liến nhìn qua đồ đệ nhỏ nhà y.+
Một cái chớp mắt, khoé môi y trong lúc không ai phát hiện ra khẽ nhếch lên một độ cung cực kì nhỏ, mỉm cười nhẹ nhàng, hai mắt híp lại bày tỏ y đang rất cao hứng.
....
Còn tiếp