Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Quyển 1 - Chương 25




Thoả mãn với con mồi của mình, Ma Họa tiến lại gần cô, nhếchkhoé miệng lên 1 cách lạnh lùng. Bây giờ chỉ cần 1 cái động chạm nhỏ cũng sẽlàm cô tỉnh, khóc nữa đi, đau khổ nữa đi haha.

Ngồi lên trên giường, Ma Họa nhẹ giọng gọi:

- Liên Thảo,

- Bảo Bối..(nhắm mắt lẩm bẩm gọi, có lẽ trong cơn mơ cô nghethấy giọng của Bảo Bối)

- Tôi không đi nữa, Liên Thảo, Bảo Bối trở về rồi (cúi sát mặtxuống chuẩn bị hút dương khí) Á!!!

Khi cô ta gần hút dương khí thì bất chợt xuất hiện 1 loạipháp lực uốn cong như con rồng đen đánh ả bị thương nặng. Có lẽ vì tổn thươngnguyên khí quá nhiều khiến Ma Họa hiện thân như lúc ban đầu.

Ngẩng mặt lên nhìn bên ngoài cửa sổ xuất hiện 1 đứa trẻ lạnhlùng toả ra khí thế nguy hiểm. Đứa trẻ này không là ai khác chính là người ả tavừa biến thân, không ngờ pháp lực cũng cao thật đó.

Khi Vân Phong vừa vào được trong phòng thì Ma Họa cũng nhanhchóng ẩn mình biến mất.

- Nhanh thật đó, chỉ cần còn ở đây sẽ có ngày ta sẽ lôi đượcngươi ra.(quay lại nhìn cô) thật may mắn mình đã đến kịp thời.

Tiến lại gần cô, đưa tay ra lau hết nước mắt đang không ngừngrơi.

- Dù là trong cơn mê cô cũng đau khổ thế sao?

Khuôn mặt vì có người động chạm mà hai mắt sưng đỏ(vì khócquá nhiều) khẽ mở ra. Như không tin vào những gì mà mình nhìn thấy, cô nhắm mởmắt liên tục. Cảm thấy chưa đủ cô còn đưa bàn tay lên cắn mạnh để kiểm chứng làthật hay mơ:

- Làm gì vậy, sao tự nhiên lại cắn mình như vậy? Không lẽ tứcgiận quá vì còn nhìn thấy tôi à?

- Không có, không có đâu..Bảo Bối tất cả đều là lỗi của mẹ,con đừng bỏ đi nữa được không?

- Đừng khóc, đây không phải lỗi của cô, cô giận dữ như vậylà phải. Bây giờ tôi chưa thể giải thích rõ ràng cho cô hiểu, sau này cô sẽ tựmình hiểu thôi. Chỉ là không biết cô còn muốn tôi bên cạnh không?

- Muốn, muốn. Suốt đời này Liên Thảo muốn Vân Phong bên cạnh.

- Được, tôi sẽ coi như đây là 1 lời hứa hẹn. Đến lúc đó cô đừnghối hận. Nào, ngồi dậy đi.

Liên Thảo mệt mỏi nhanh chóng ngồi dậy. Thấy Vân Phong bỏ ra1 chiếc vòng màu đen kì lạ, cô ngạc nhiên hỏi:

- Đây là chiếc vòng con hay đeo đó thôi, kiểu dáng nhìn thậtkì lạ nha.

- Đây là chiếc vòng trước khi mẹ mất đưa tôi làm kỉ vật.

- Ồ, ra vậy. Á, con làm gì vậy?

Cầm lấy bàn tay cô, anh cắn thật mạnh vào lớp thịt đầu ngónchỏ khiến nó chảy máu. Rồi để nó chảy vào mặt đá đen của chiếc vòng.

- Máu cô chảy vào đây rồi, chiếc vòng này sẽ chấp nhận cô làchủ nhân thứ 2 của nó. Sau này mỗi khi cô gặp nguy hiểm tôi có thể đến cứu cô kịplúc.

- Haha, con cho nó là con vật có suy nghĩ sao mà biết đượcai là chủ nhân?

- Nó có linh lực. Muộn rồi đi ngủ thôi.

Kéo cô nằm xuống đắp chăn lại tiếp tục giấc ngủ. Liên Thảonhẹ nhàng tiến đến ôm anh thật chặt như sợ sẽ bỏ đi mất. Có Bảo Bối để ôm trongvòng tay, giấc ngủ đến với cô thật êm đềm, bình yên.

Nhẹ cầm lấy ngón tay đang chảy máu đưa vào miệng ngậm, khi bỏra không còn nhìn thấy vết thương nữa. Để yên cho cô gái ngốc này ôm, anh cũngchìm vào giấc ngủ dễ dàng. Yêu tinh, quỷ quái gì để ngày mai giải quyết hết đi.

Sáng ngày mai khi nghe thấy bên ngoài thật ồn ào 2 người mớibắt đầu tỉnh giấc.

- Bảo Bối à, theo con bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì mà ồnào như vậy?

- Muốn biết tự mình ra xem đi.

- Nhưng mẹ muốn nghe con nói cơ.(mè nheo)

Nhìn cô gái đang mè nheo như 1 đứa trẻ con, anh bất giác mỉmcười.

- Ế, con cười nha. Đúng vậy đây là lần đầu tiên mẹ thấy concười đó (2 mắt long lanh)

- Tôi cười vì cô quá trẻ con, mau ra ngoài xem đi.

- Hứ, chỉ biết bắt nạt mẹ thôi.

Nhanh chóng xuống giường chỉ sau 15 phút cô đã hoàn tất côngviệc vệ sinh cá nhân rồi mới đi ra ngoài xem. Cầm cửa kéo ra:

- Ơ, khóa bị ai bẻ rồi?

Nhưng cũng chẳng quá quan tâm, cô vui vẻ đi xuống nhà.

Thấy mọi người đều vô cùng bận rộn hơn hết là nhìn thấy chiếcxe cứu thương ngoài kia. Níu giữ lại 1 người giúp việc cô hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Ai đi bệnh viện sao?

- Dạ cô chủ, sáng nay cô Lâm phát hiện thấy cậu chủ bị ngấttrên giường. Gọi bác sĩ riêng đến. Ông ta nó cậu chủ bị hạ đường huyết mạnhđang vô cùng nguy hiểm.

- Cái gì? Anh Dương Đằng bị hạ đường huyết sao? Tại sao lạinhư thế chứ?