Biết được điều đó cô vô cùng lo lắng, dù Dương Đằng đôi khihay bắt nạt nhưng cô biết anh ấy rất yêu thương, chăm sóc cho cô.
Trái tim đập loạn nhịp vì lo sợ cô ấp úng hỏi:
- Vậy..vậy bây giờ anh ấy đâu?
- Dạ, cậu chủ vẫn còn nằm ở trên phòng.
Nghe vậy cô vội vàng chạy lên tầng 2 thì gặp Vân Phong đangtừ cầu thang đi xuống, không hiểu sao gặp Bảo Bối rồi cô lại cảm thấy yên lònghơn.
- Bảo Bối, anh Dương Đằng bị hạ đường huyết bây giờ đang rấtnguy kịch. Con nói xem phải làm sao?
- Vào xem tình hình đã thì mới biết được.
- Được, phòng anh ấy ở bên đây.
Nhanh chóng đi vào phòng, ở đó đã thấy mẹ cô khuôn mặt táinhợt vì lo lắng, vị bác sĩ đang kiểm tra lại lần nữa.
- Mẹ, anh Dương Đằng sao rồi?
Mẹ cô không trả lời chỉ khẽ lắc đầu, cúi gằm mặt xuống. Côcó thể nhìn thấy mẹ đang cố kìm nén nước mắt như vậy chẳng lẽ Dương Đằng..
Đứng im bất động nhìn anh trai đang dần suy yếu mà ướt lệ. Vộivàng sà tới bên giường:
- Anh à, anh đừng làm sao nhé? Mau tỉnh dậy đi huhu
Đặt bàn tay lên vai cô, Vân Phong tiến tới cầm bàn tay củaDương Đằng nói:
- Liên Thảo, cô đừng sợ sẽ không sao hết.(cố gắng dùng pháplực tạo dương khí truyền cho Dương Đằng)
Khi cô đang định lắc đầu nói: không được đâu, thì thấy khuônmặt trắng bệch bắt đầu hồng dần lên, hơi thở cũng mạnh mẽ hơn, cơ thể cũng có độấm hơn, nhịp tim bắt đầu ổn định trở lại. Hai mắt khẽ mở ra mỉm cười đối với cônói:
- Liên Thảo ngốc, không sao nữa rồi, đừng khóc.
- Anh tỉnh lại rồi? Mẹ ơi! anh tỉnh lại rồi.
- Dương Đằng cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
Cả gia đình 3 người vui sướng vì không sao, ông bác sĩ thìkhông tin vào mắt mình, còn Vân Phong thì đang trầm ngâm: ” không biết rốt cuộccô ta là yêu tinh gì mà hút dương khí người ta đến gần chết như vậy?”
Ở một nơi thật sâu nơi cánh rừng, người ta phát hiện 1 cái đầungười đang phân hủy, bên cạnh là vài mẩu xương vụn như có con gì đó ăn. Một vụgiết người đáng sợ, gia đình cô gái đó(cái cô bị Quỷ Huyết ăn thịt) đang gàokhóc nức nở.
- Ông trời ơi tại sao lại bất công như vậy? Cái gái tôi tộilỗi gì mà bị chết thảm thế chứ? Oaoaoa
- Mẹ đừng quá đau lòng, nhất định con phải tìm ra thủ phạm đểđưa hắn ra ngoài vòng pháp luật.
Cô em gái cố suy nghĩ trước khi ngày đó chị gái mất tíchhình như có nói gì đó, rốt cuộc là gì nhỉ:” Tiểu Bích, chị phải đi nhờ LiênThành giúp đỡ, chắc chắn cậu ấy sẽ giúp được cha. Em yên tâm chờ tin tức của chị”
- Con biết có 1 người đáng nghi nhất rồi. Chắc chắn là hắn.
Vì quá muốn trả thù cho chị mà vội vàng bỏ chạy đi tìm hungthủ mặc kệ tiếng gào thét của cha mẹ phía sau. Cô phải tìm hắn hỏi rõ ràng.
Trước biệt thự Trúc gia, Liên Thảo đang đứng vẫy tay chào tạmbiệt Bảo Bối đi học.
- Bảo Bối đi học nhé, nhớ về sớm chơi với mẹ.
- Được rồi cô vào nhà đi.(bước vào trong xe)
Nhìn chiếc xe rời khỏi mà cô buồn bã, Bảo Bối đi học rồi chỉcòn cô 1 mình buồn thiu không biết nên làm gì?
- Sao lại buồn như vậy?(Dương Đằng hỏi)
- Bảo Bối đi học rồi còn đâu.(nằm ườn trên giường uể oải trảlời)
- Này nó còn nhỏ thì phải đến trường chứ.
- Không thích.
- Tính chiếm hữu của em không ngờ lại cao như vậy đó.
Ngồi hẳn dậy đang định lí luận 1 phen thì mẹ cầm điện thoạiđẩy cửa bước vào.
- Liên Thảo mau dậy sửa soạn ăn mặc lại đi. Liên Thành hẹncon gặp mặt ở nhà hàng Như Thuý đó.
- Cái gì hắn không biết xấu hổ mà còn dám hẹn gặp mặt consao? Con không đi.
- Không được từ chối mẹ đã quyết định rồi, con phải đi.
- Con không muốn gặp tên vô liêm sỉ đó.
- Không gặp ta đưa thằng nhóc đó đến cô nhi viện cho ngườikhác nuôi nó.
- Mẹ không thể làm thế.
- Vậy mau dậy chuẩn bị đi(đóng sập cửa đi ra ngoài)
Uất ức nhìn cánh cửa đóng lại 1 cách phũ phàng. Cô vơ chiếcgối ném xuống.
- Ấy, em đừng có trút giận lên nó, không giải quyết được việcgì đâu. Mau đứng dậy chuẩn bị đi đi.
Giận giữ đứng dậy bỏ về phòng hôm nay cô không chửi hắn chothoả cái miệng cô không là Liên Thảo nữa. Cầm theo túi xách cô hậm hực bỏ đi rangoài.
Ở bên kia Quỷ Huyết đang nhếch miệng cười lạnh lùng:
- Quả nhiên là hai mẹ con đó. Thôi vậy đứa mẹ đành cho bọn ấutrùng ăn trưa vậy còn thằng con để sau. Ai! Lại thèm huyết nữa rồi. Bây giờnghĩ lại mùi vị huyết trinh nữ vẫn còn thấy ngọt miệng.