Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 5: 5: Giúp Mami Báo Thù




Tại sao phải ở nơi này gặp đối thủ một mất một còn Âu Khả Tâm? Tại sao lại bị Âu Khả Tâm nhìn thấy mình bây giờ? Vì sao cô đã thay đổi dáng vẻ rồi mà nữ nhân Âu Khả Tâm này hết lần này tới lần khác còn nhận ra cô?

Một vạn chữ thảo đầu lần lượt bay qua trong lòng.

Nếu cô ta nhận ra mình rồi, Vu San San biết phản bác không được, dù sao tùy tiện tìm người hỏi một câu sẽ biết, không thể làm gì khác hơn là kiên trì giả ngu: \ "Nữ sĩ ngài là? Chúng ta quen biết sao? \"

Âu Khả Tâm che miệng lại, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Vu San San: \ "Trời ơi, cậu thật là Vu San San? Cậu..



\"

Như là một lời khó nói hết vậy, cô ta lại nhìn vóc dáng Vu San San một chút, kinh ngạc nói: \ "cậu làm sao biến thành bộ dáng này? Trời ơi, thật để cho người ta không dám tin tưởng.



\"

Giọng nói của cô ta quá mức lớn tiếng, trong nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ người trong phòng, mọi người nhìn về phía Vu San San, khi thấy vóc dáng mập mạp của cô, đều lộ ra chút thần sắc, thậm chí có phụ huynh còn thảo luận vì sao cô lại mập như vậy, vì sao đã mập như vậy còn có thể ở nơi này làm việc.

Cảm giác được tất cả các loại ánh mắt đều tập trung lên người mình, Vu San San thật muốn cắn chết nữ nhân Âu Khả Tâm này.



Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra đáy mắt nữ nhân này có chút hả hê, cô ta chính là cố ý!

Không phải là mập một chút nha, đến nỗi kinh ngạc lớn tiếng như thế sao.

Tôi mập cũng không ăn cơm gạo nhà ngươi, mắc mớ gì đến chuyện của ngươi?

Nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vì phần công việc này, mặc dù rất rất không muốn gặp nữ nhân này, nhưng cô vẫn phải tiếp tục diễn tiếp, \ "cô thực sự quen biết tôi à? Thật ngại quá a, đối với người không quá quen thuộc tôi thường không nhớ, ngài là?"

Có gì có thể so sánh với chính mình nhớ đối phương nhưng đối phương không nhớ ra mình càng làm người xấu hổ tức giận ha?

Mặt của Âu Khả Tâm cứng đờ, biểu tình trên mặt suýt chút nữa duy trì không nổi.

Cô ta nhếch mép một cái, \ "Không nghĩ tới vóc dáng của cậu không giống như trước kia, ngay cả đầu óc cũng không bằng trước kia a, tớ là Âu Khả Tâm a, chúng ta là bạn học cùng đại học a."



Vu San San làm bộ kinh ngạc vừa mới nhớ tới nói rằng: \ "ồ, thì ra cậu là Âu Khả Tâm a, ngũ quan của cậu thay đổi không ít nha, khó trách tớ nhận không ra."

Bản demo, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra được mũi của cô đệm, cằm cô cũng là cằm đệm.

Nghe ra được ý tại ngôn ngoại của cô, Âu Khả Tâm tức giận đến cắn răng, cố nén tiếp tục nói: \ "Thay đổi nhiều hơn nữa cũng không nhiều bằng cậu nha, cậu không nhìn kỹ một chút liền suýt nữa nhận không ra, cậu như này cũng đến hơn trăm cân chứ, vóc dáng này của cậu cũng không thể nhảy nha, thật đáng tiếc, sao cậu không giảm cân a?"

Vu San San ngoài cười nhưng trong không cười, cực lực cho mình bình tĩnh, "tớ không muốn giảm béo, mập chút cũng tốt, hiện có phúc khí nha."

\ "Thật sao.



\" Âu Khả Tâm thở dài, \ "Mặc dù nói nữ nhân không thể quá gầy, nhưng cũng không thể quá béo nha, dù sao mập lên sẽ hủy hết tất cả mà, nhìn lại cậu xem, mập lên sắp không nhìn rõ ngũ quan rồi này, đây không phải là phúc khí nữa nha.





Hơn nữa a, nam nhân bây giờ ai lại không nhìn mặt chứ, con gái mập một chút thôi là bọn họ y rằng không thèm để ý tới, cậu béo như vậy làm sao tìm được đối tượng a?"

Nhìn ra Vu San San sắc mặt đã đen, Âu Khả Tâm cười âm thầm ra vẻ chân thành kéo tay Vu San San vỗ vỗ, "con người tớ lời nói có chút thẳng thắn, cậu đừng không vui vẻ, tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu, dù sao cậu như vầy thì tìm đối tượng sẽ rất khó, cùng là bạn cùng trường, tớ cũng là muốn cậu có một bến đỗ tốt mà."

Phi, ai muốn tìm đối tượng, con trai lão nương cũng có rồi! Ngươi mới không ai muốn kìa!

Đáng tiếc lời này cô ngại nói ra.

Vu San San ở trong lòng mặc niệm mấy lần chớ tức giận, rút lại tay của mình, dùng tất cả lực khống chế mới không phun nước bọt vào trước mặt nữ nhân này, mà là tâm bình khí hòa nói rằng: \ "Thật ngại quá a, bây giờ là giờ làm việc, phía sau còn rất nhiều người chờ để được cố vấn, nói chuyện riêng không tốt lắm, nếu cậu tư vấn xong rồi, thì người để tới người phía sau lên cố vấn nhé, cậu thấy thế nào?"

Nhìn ra Vu San San đang uất ức, Âu Khả Tâm đã hài lòng, cũng không nói thêm nữa, kéo tay cháu gái đứng dậy, cười nói: \ "Vậy cậu làm việc trước, có thời gian chúng ta trò chuyện tiếp, tớ có thể chỉ cho cậu chút kỹ xảo giảm béo, khẳng định sẽ giúp ích cho cậu."

Vu San San không để ý tới cô ta, để vị vấn giả tiếp theo qua cố vấn.

Mà thời điểm Âu Khả Tâm xoay người rời đi, không có người chú ý tới tiểu tử mập mạp kia chui từ phòng nghỉ ra ngoài, lén lút chạy xa.


Chân ngắn nhỏ của tiểu Đô Đô đi theo phía sau Âu Khả Tâm, bỉu môi, khuôn mặt không cao hứng.

Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu, vừa nãy cậu ở phía sau đều nghe được, dì này nói xấu mẹ, nói mami béo, còn nói mami không xinh gái.

Dì này thật là hư, sao có thể cười nhạo mẹ của cậu như thế.



Mami của cậu tuy rằng tính khí không tốt lắm còn rất thích đánh cậu, còn thích ăn đồ ăn vặt của cậu, có lúc còn đặc biệt ấu trĩ, nhưng cậu vẫn rất là yêu mẹ của cậu nha, làm một han tử hán duy nhất trong nhà, cậu nên bảo vệ mẹ mình, không thể để người khác ức hiếp mẹ.

Tín niệm trong nội tâm kiên định, Đô Đô nắm chặt quả đấm nhỏ bước nhanh hơn, nỗ lực muốn theo kịp bước chân người trước mặt.

* * *

Cháu gái của Âu Khả Tâm muốn đi vệ sinh, cô ta liền dẫn vào WC, lúc đang rửa tay ở bồn rửa tay, đột nhiên cảm giác được quần mình bị kéo nhẹ.

Cô nghi ngờ cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu nam tử tròn tròn thân toàn thịt núc ních núc ních đứng bên chân, cố gắng ngửa đầu nhìn cô ta.

Âu Khả Tâm hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: "Bạn nhỏ à, cháu có chuyện gì?"

Đô Đô đem tay nhỏ vắt ra sau lưng, nỗ lực lại nghiêm túc mở miệng nói: \ "dì à, con muốn nói một đạo lí cho dì biết.



Cô giáo nói không thể cười nhạo người khác, như vậy là không có tố chất."

\ "Cái gì? \" Âu Khả Tâm nhíu mày, trong lòng bởi vì..



lời của đứa bé này rất không có hảo cảm, nhẫn nại nói: \ "anh bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi a? Dì không quen biết con, con đi nhanh đi."

Đô Đô lại lắc đầu, tiếp tục chăm chú nói: \ "dì à con không có nhận nhầm người đâu, con vừa nãy đều nhìn thấy rồi, dì không có lễ phép cười nhạo mẹ con xấu, dì à người như vậy là rất xấu rất xấu đấy ạ."


Âu Khả Tâm sắc mặt đen rồi, trong lòng tức giận đồng thời lại kinh nghi thân phận của đứa bé này.



Mẹ của hắn là?

Không đợi Âu Khả Tâm đặt câu hỏi, Đô Đô nói tiếp: \ "dì à, mẹ của con một chút cũng không xấu, con cảm thấy mẹ con còn xinh đẹp hơn so với dì, lần sau dì đừng nói người khác như thế nhé, không thì sẽ biến xấu hơn so với hiện tai đấy, tạm biệt dì!"

Nói xong đoạn này, còn không đợi Âu Khả Tâm có phản ứng gì, Đô Đô quả quyết rất nhanh xoay người, lê chân ngắn lộc cộc chạy mất.

Đợi chạy khỏi tầm mắt Âu Khả Tâm, Đô Đô che miệng trộm cười.



Vẫn may cậu cơ trí, bà dì kia vừa nhìn là biết không phải một bà dì tốt bụng, nếu không chạy xa một chút, rất có thể bị bắt lại đánh đòn.

Cậu mới không muốn bị đánh đòn.

* * *

Kỷ Hiện kéo tay của con gái lên xe, trên mặt còn treo nụ cười vui thích.

Nguyên Lãng thấy nụ cười sáng lạng trên mặt hắn, khó hiểu: \ "Ngươi đây là nhặt được tiền? \"

Kỷ Hiện tại cười lắc đầu, \ "Không phải nhặt được tiền, là mới vừa chứng kiến một chuyện cười, cái bụng ta cười tới phát đau ha ha ha..



\"

Không cần Nguyên Lãng biểu thị hiếu kỳ, Kỷ Hiện tự mình nói ra: "Không phải anh vừa dẫn Lam Lam đi báo danh sao, kết quả tại phòng phỏng vấn nhìn thấy một nữ nhân châm chọc một giáo viên cố vấn trong đó, giáo viên cố vấn kia ngược lại không nổi giận, cứng rắn nhẫn nhịn xuống, kết quả ngươi đoán như thế nào, con trai của vị giáo viên cố vấn đó lén lén chạy theo nữ nhân kia, chặn ở cửa của WC, vừa mở miệng liền nói đạo lí với người ta.."

Kỷ Hiện đem sự tình lúc ấy miêu tả sống động như thật nói với Nguyên Lãng, vừa cười vừa nói: "Tiểu gia hỏa kia thật sự quá thú vị nha, anh thật sự không nghĩ tới tiểu tử nhỏ như vậy đã hiếu thuận như thế, còn hiểu được vì mẹ mà rút giận."

Qua sự miêu tả của Kỷ Hiện, não hải của Nguyên Lãng không khỏi hiện ra một tiểu nam hài 3 tuổi, nãi thanh nãi khí cùng giảng đạo lý với người lớn, không khỏi cảm thấy tim liền mềm đi, khóe miệng cũng hiện lên ý cười, \ "đích xác rất hiếu thuận.


Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng Nguyên Lãng lộ ra nụ cười như thế, Kỷ Hiện rất kinh ngạc, từ lúc nào mặt diêm vương vì khuôn mặt của tiểu hài tử chưa gặp mà nở nụ cười?"

Chẳng lẽ lần này bị thương đem đầu óc làm hỏng mất rồi?

Có điều hắn cũng không dám hỏi đầu hắn có bệnh hay không, tuy đây là em họ của hắn, nhưng luận thân thủ của hắn thì tuyệt không thể sánh bằng hắn, cho dù hắn bây giờ có bị thương đi nữa hắn cũng không dám tùy tiện nhổ lông trên thân hổ.

Nghĩ tới bị thương, Kỷ Hiện kỳ quái hỏi: "Em bị thương không ở Đế Đô mà tĩnh dưỡng, ngược lại chạy tới đây làm gì?"

Nguyên Lãng trầm mặc vài giây, trả lời: "Nơi này không khí trong lành, khôi phục nhanh hơn."

Thành phố C đích thật nổi danh toàn quốc là thành phố có môi trường tốt, chất lượng không khí xếp hạng đầu toàn quốc, rất nhiều người chọn nơi này nghỉ phép hoặc là tĩnh dưỡng, nhưng lời này lại do Nguyên Lãng nói ra, Kỷ Hiện phản ứng đầu tiên là không tin, Nguyên Lãng người này từ lúc nào để ý tới chất lượng không khí?

Nhưng hắn cũng nghĩ không ra người này tới nơi này để làm gì, thẳng thắn nhíu mi bỏ qua vấn đề này.

Chuyện Nguyên Lãng không muốn nói dù hỏi rách lớp da miệng cũng không biết được, vẫn là không cần hỏi.


* * *

Một ngày trôi qua hết sức bận rộn, cuối cùng tới thời khắc tan làm, Vu San San kéo bước chân mệt mỏi, mang theo con trai mập nhà cô về nhà.

Ngô Tịnh một bên khởi động xe một bên hỏi: "Nghe nói hôm nay cậu gặp phải người quen, chuyện này là sao?"



Vu San San cười ha ha, nhắc tới vấn đề này liền tức giận, "người quen cái gì, chính là Âu Khả Tâm nữ nhân kia! \"

\ "Âu Khả Tâm? \" Ngô Tịnh cũng kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó như là nhớ tới cái gì, nói rằng: \ "nhà Âu Khả Tâm xác định ở bên này, cô ta hôm nay có nói gì không?"

\ "Cô còn có thể nói cái gì, châm chọc tớ thôi.



Nếu không phải là tớ chịu đựng, liền chạy tới trước mặt cô ta cào mấy phát."

Ngô Tịnh lúc này phốc nở nụ cười, \ "Trước đây hai người các ngươi ở trường học thì không đối phó, khi đó cậu còn không ít lần đè ép cô ta, bây giờ bị cô ta tóm được đuôi, cô ta khẳng định cầm chặt đuôi lắc qua lắc lại, ai bắt cậu có nhiều thù oán với cô ta làm gì, đáng đời!"

Vu San San cảm giác mình rất ủy khuất, \ "Cái này có thể trách tớ sao? Đám người Âu Khả Tâm kia động một chút là đố kị tớ, luôn chửi mắng sau lưng tớ, tớ đã bắt gặp được thì không thể nhẫn nhịn a, cậu nói cái này có thể trách tớ sao, chỉ có thể trách tớ ưu tú quá phận thôi?" (em biết vẻ tự luyến của tiểu đô đô là di truyền của ai rồi hahahahha)

Ngô Tịnh: \ "..



\"

Nữ nhân này còn không thấy ngại nói Đô Đô tự luyến, đây đều là di truyền của ai vậy? Hả hả.

Bất quá Ngô Tịnh thật vẫn biết ân oán giữa Vu San San cùng Âu Khả Tâm.



Âu Khả Tâm a! Người đẹp, gia thế cũng không tính là kém, hơn nữa thiên phú vũ đạo rất tốt, trong hệ đấy cũng được coi là nhân vật số một số hai.



Nhưng lần nào vận khí cũng không được tốt đụng phải Vu San San, tướng mạo cùng gia thế bị đè ép thì không nói, đến vũ đạo cũng bị đè ép thành vạn năn lão nhị.

Chuyện này dù là ai thì trong lòng cũng không vui.

Không chỉ có vậy, giữa hai người còn có một cái cọc \ "Thâm cừu đại hận \".



Trước đây Âu Khả Tâm thích giáo thảo của trường bọn họ nhiều năm, nhưng ai ngờ rằng giáo thảo lại ngưỡng mộ Vu San San, hơn nữa còn từ chối lời tỏ tình của Âu Khả Tâm lại cao điệu đi theo đuổi Vu San San.

Như vầy có thể nói thâm cừu đại hận hay không!.