Nhật Ký Của Đô Đô

Chương 6: 6: Giảm Cân




Mai là thứ hai, bận rộn cả cuối tuần cuối cùng Vu San San cũng được nghỉ ngơi một ngày.

Hiếm khi không cần phải dậy sớm đi làm, tâm tình Vu San San vô cùng tốt, đến vào giấc ngủ cũng thập phần bay bổng, thời điểm đang mơ giấc mộng đẹp, lại đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị một quả cân đè lên, suýt nữa làm cô không thở nổi.

Vu San San trong mơ mơ màng màng vô ý thức dùng sức hất đi, muốn đem thoát khỏi trọng lượng trên người, nào biết trọng lượng trên người đã rời đi, kèm theo một tiếng "bụng." lớn vang lên, sau đó tiếng\ "Oa --\" khóc liền vang lên.

Tiếng khóc?

Trong nháy mắt Vu San San liền thức dậy, từ giường ngồi dựng lên, tập trung nhìn vào con rùa mập nằm song sài trên đất.

Chỉ có điều con rùa mập này đang khóc rất thương tâm.

Vu San San trong nháy mắt ý thức được chính mình vừa mới đem cái gì hất ra, không khỏi cực kỳ chột dạ.

Vội vàng xuống giường đem tiểu gia hỏa mập ôm lên, một bên dỗ hắn một bên hỏi hắn, "Đô Đô có phải chỗ nào đau không?"

Tiểu tử kia một bên khóc một bên nghẹn ngào nói: \ "Mami cái mông con đau quá ah, cái mông của con có phải nở hoa rồi hay không? \"

Vu San San vội vàng xoa xoa mông nhỏ của tiểu gia hỏa, có điều vào tay đều mềm mềm toàn thịt, căn bản sờ không tới nửa điểm đầu khớp xương.



Hơn nữa trên đất đều trải thảm mềm, tiểu tử kia bị ngã tới xương cơ bản không có khả năng.

Xác định tiểu tử kia không có chuyện gì, Vu San San thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi ôn nhu nhẹ nhàng xoa xoa cái mông thịt tròn như trứng của cậu, lại yêu thương hôn lên đầu nhỏ của cậu một cái, sau đó thành khẩn mà xin lỗi: \ "Xin lỗi bảo bối, mami vô ý, con tha thứ mami nhé.



\"

Đô Đô tự mình xoa xoa mông nhỏ, tiếng ngẹn ngào vẫn không ngừng được, \ "Nhưng mami, cái mông thật sự rất đau đau ah~\"



Biết con trai mập thật sự bị ngã đau, Vu San San có chút áy náy, không thể làm gì khác hơn là bồi thường thực chất để dỗ dành tiểu mập tử, \ "Mập mạp, mami ngày hôm nay đón con đi sẽ mua cho con bánh ga tô con thích ăn nhất có được không?"

"Vậy còn muốn bánh pop (bánh bên trong có nhân kem các kiểu đó)" mắt tiểu tử kia tốc độ sáng lên trông thấy có thể thấy được bằng mắt thường, tiếng ngẹn ngào cũng giảm bớt vươn một cái ngón tay mập giơ lên trước mặt Vu San San, thút tha thút thít lại ngập tràn mong đợi hỏi: \ "Mami, có thể ăn thêm một cái bánh pút đinh dâu tây hay không?"

Nếu là bình thường cô tuyệt đối sẽ không cho tiểu tử này được đằng chân lấn tới đầu, nhưng hôm nay là cô không tốt, làm người ta khóc, cho nên hiếm có cô dễ nói chuyện, đáp ứng yêu cầu tiểu gia hỏa.

Nghĩ tới hôm nay bản thân được ăn bánh ga tô còn có bánh pút đinh mình thích nhất, Đô Đô cảm thấy cái mông cũng không còn đau như vậy, lật người từ trên người Vu San San xuống, ôm chân cô trèo xuống giường, \ "Mami mẹ nhanh nhanh dậy đi, con phải đi học rồi, không thể tới muộn ô."

Vu San San đều lười cho hắn lòng trắng con mắt, nhìn nhìn, động lực được ăn thật là vĩ đại a.

* * *

Hôm nay là thứ hai, trải qua hai ngày vui chơi thỏa thích, cửa lớn của nhà trẻ lại không thể tránh khỏi xuất hiện các loại ma âm gào khóc xuyên lỗ tai.



Từng người từng người bạn nhỏ ôm bắp đùi ba mẹ hoặc ôm cửa lớn của nhà trẻ khóc như mưa, phảng phất như ba mẹ muốn đem bọn chúng bán đi vậy.

Những bạn nhỏ như vậy đa số đều xuất hiện ở lớp nhỏ, Đô Đô cũng là học sinh lớp nhỏ, có điều Đô Đô không khóc, ngược lại miệng cười toe toét, nhìn thấy các bạn nhỏ gào khóc không chịu vào nhà trẻ, còn nhiệt tình chào hỏi người ta, nói người ta phải ngoan ngoãn.

Phong họa này cùng các bạn nhỏ khóc lóc hoàn toàn tương phản.

Những phụ huynh bị con cái ôm lấy khóc kêu nhìn thấy bộ dáng cười hi hi của Đô Đô, chỉ vào Đô Đô giáo huấn con mình: "Con xem bạn nhỏ nhà người ta có bao nhiêu ngoan, người ta không khóc còn rất vui vẻ, con phải học tập người ta nha."

Tiểu hài tử cũng có lòng tự trọng, bị bố mẹ so sánh như vậy, tự nhiên cũng không muốn thua người ta, thút thít ngoan ngoãn vào nhà trẻ.

Vu San San không khỏi nhìn mập thối con nhà mình với cặp mắt khác xưa, lần đầu tiên trên con trai mập nhà mình có cảm giác tự hào.

Bởi vì đó, Vu San San ngồi xổm xuống, tặng tiểu mập nhà mình một cái hôn thâm tình "mập tử, lên lớp phải ngoan nhé, phải nghe lời cô giáo nghe chưa:


Đô Đô phù phù phù phù gật cái đầu nhỏ, vẫy tay nói: \" Mami mẹ nhanh về nhà a! Nhớ kỹ tan học tới sớm một chút đón con ah, con còn muốn đi ăn bánh ga-tô cùng bánh pút-đing nha~\ "

Thật là quên không nổi ăn mà.

Đúng là đồ tham ăn.



Vu San San đang chuẩn bị quay người rời đi, chủ nhiệm lớp của Đô Đô lại gọi cô lại, nói:" Đô Đô mami, là như vậy, nhà trẻ của chúng ta muốn tổ chức thân tử đại hội thể dục thể thao vào thứ năm tuần này.



Hy vọng cha mẹ của mỗi bé đều có thể tới tham gia, cùng các bé tham gia các hạng mục.

Vu San San phản ứng đầu tiên liền hỏi nhanh: \ "Có thể không đến sao? \"

Giáo viên ngẩn người, sau đó phản ứng lại nói: "Chúng ta hy vọng cha mẹ đều có thể tới, nếu cha mẹ thực sự quá bận thì cha hoặc mẹ một người tới cũng được."

Nội tâm Vu San San là kháng cự, nhưng giáo viên đã nói như vậy rồi, cô cũng không thể cự tuyệt, ngoại trừ gật đầu chỉ có thể gật đầu.

Vốn có một tâm tình rất tốt cứ như vậy mà biến mất, thay vào đó là phiền muộn.

Sau khi về nhà cô đi tới tấm kính lớn, tỉ mỉ quan sát chính mình, muốn tìm người trong gương này tìm ra được một chút mỹ cảm, đáng tiếc là một chút cũng không tìm được.

Trên mặt thịt nhiều đã nhìn không ra ngũ quan kinh diễm vốn có, đến cô cổ thiên nga mà cô tự tin nhất cũng không còn, đã từng có vòng eo nhỏ một thước bảy hiện giờ bị từng tầng từng tầng thịt bao trùm, cho dù đã từng có đôi chân thẳng dài cũng bị thịt che lấp đi vẻ đẹp bên dưới tìm không ra chút xinh đẹp nào.

Cả người cũng chỉ có thể lấy một chữ xấu.



--để hình dung.


Vu San San nhịn không được che khuôn mặt kêu rên "nữ nhân trong này nhất định không phải tôi, không phải tôi mọi thứ đều là ảo giác.



\"

Ước chừng kêu rên nửa giờ, nữ nhân mập trong gương là cô gái mập nào vậy, ảo giác gì gì đó, đều là bọt biển.



Vu San San thở dài thật sâu, xoay người đem xe đạp thể dục đã bám đầy bụi ngoài ban công kéo vào, đặt trong phòng khách, sau đó mở ti vi, tìm một tiết mục rèn luyện giảm cân, học theo người bên trong bắt đầu đạp xe.

Tối thiểu tới thứ năm cũng phải giảm được một cân thịt, nếu không..



một nhóm các mẹ trẻ đẹp nõn nà xuất hiện một người mập đầy dầu mỡ, tuyệt đối sẽ là tiêu điểm của toàn hiện trường.

Cô không muốn a.

Hiếm khi có được mười phần động lực mà đạp xe 1 tiếng, Vu San San giường như mệt như chó, nằm trên ghế sô fa không đứng dậy nổi.

Trước kia sau khi đạp xe một tiếng cảm thấy cơ thể vẫn còn có lực, lại chạy 1000m đều có thể, bây giờ trực tiếp mệt thành con cá muối, đây chính là sự khác biệt giữa người béo và người gầy.

Thật nhớ tới dáng vẻ của trước kia, nếu như ngủ một giấc tỉnh dậy mà biến thành người gầy thì tốt rồi.

Vu San San không khỏi trong đầu có huyền giác bản thân ngủ một giấc dậy rồi biến trở lại vóc dáng lúc trước, Đô Đô nhìn thấy bộ dáng của cô, kinh diễm mà há to mồm, con mắt lóe sáng lấp lánh mà vây quanh cô không tự nhủ được mà khen ngợi nói: "Mami mẹ thật giống như tiểu tiên nữ nha."


\ "Ha ha..



Ha ha..



\" Vu San San nhịn không được bật cười, cười một lát rồi mới phản ứng được bản thân mơ mộng hão huyền, ngượng ngùng khép lại miệng của mình, sống không còn gì nối tiếc mà đi vào đi tắm.

* * *

Bốn rưỡi chiều, Vu San San đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà trẻ, ngoài cửa đã có không ít phụ huynh.

Tiếng âm nhạc tan học vang lên, giáo viên mang theo các bé xếp thành hàng đi ra ngoài, từng người từng người giao cho phụ huynh.

Đô Đô liếc mắt một cái liền nhìn thấy mami đứng đợi ngoài cửa, lập tức nhảy lên, như một tiểu đạn pháo quăng thẳng vào lồng ngực Vu San San.


Vu San San trọng tải lớn như vậycũng suýt chút nữa bị tiểu pháo đạn này quăng phải lùi về phía sau.

\ "Mami con rất nhớ mẹ ah~\" Đô Đô vừa nói vừa tiến đến gương mặt tròn tròn của Vu San San hung hăng hôn lên một cái, sau đó còn không ngừng dùng đống thịt mỡ trên mặt mình cọ cọ lên mặt cô, dáng vẻ hưng phấn quả thực như mấy ngày rồi mới được nhìn thấy mẹ vậy.



Thấy con trai quyến luyến mình như vậy, Vu San San cảm động sắp hỏng rồi, đồng dạng hôn lên mặt con trai béo trùng trùng điệp điệp, "con trai ngoan, mami cũng rất nhớ con nha~"

Đô đô cười không nhìn thấy mắt đâu, nãi thanh nãi khí nói: \ "mami, chúng ta nhanh đi mua bánh ga-tô còn có bánh pút-đing a! \"

Vu San San bỗng nhiên có điểm hoài nghi tiểu mập tử căn bản không phải nhìn thấy cô mà hưng phấn, mà là nghĩ tới đồ ăn mới hưng phấn như thế.

Phi, còn cảm động hẳn một lúc lâu.

Trên đường về nhà có một tiệm bánh, mùi vị rất tốt, Đô Đô cũng rất thích ăn món điểm tâm ngọt nhà này, Vu San San liền dẫn hắn vào nhà này.

Đô Đô lập tức thả tay của mẹ già, một mình chạy trước, hết sức quen thuộc mà nhón chân lên cầm lấy đĩa và kẹp, lại bịch bịch bịch chạy tới trước tủ, cố gắng vươn tay nhỏ ra kẹp bánh gato trước mặt, thế nhưng vóc người quá nhỏ, làm sao kiễng cũng không với tới được.

Sau một lúc lâu, tiểu mập tử quay đầu nhìn về Vu San San cười lấy lòng.

\ "Hanh, ngươi một tên mập hư, lúc này nhớ tới mẹ? \" Vu San San bất mãn chỉ chỉ trên trán của hắn.

\ "Hắc hắc, mami cho mẹ.



\" Đô Đô vừa nói vừa rất là chân chó mà đem cái cặp đưa cho mẹ già.

Vu San San lười tính toán cùng cái tên mập hư này, cầm lấy cái kẹp rồi nhanh chóng kẹp một bánh gato bên trong có kem tươi, sau đó lại lấy một miếng put đinh, sau đó liền thống khổ mà rời hai mắt đi, kiên định không nhìn những thứ mê hoặc làm cô muốn mua hết về nhà ăn.

Không nên không nên, đã nói phải giảm béo, không thể ăn!

Chịu đựng nội tâm thống khổ to lớn, Vu San San nhanh chóng trả tiền, một lượt đem hỏa tốc đem con trai rời khỏi nơi đầy cám dỗ này, đến lúc không ngửi thấy mùi vị mê người mới đem thịt viên nhỏ thả xuống, thở dài một hơi.

Đáng tiếc, mập con trai không có thể lĩnh hội nỗi thống khổ của mẹ già vừa chống lại với cám dỗ, vừa mới bị thả xuống đã lấy miếng put đinh trong túi ra, dùng muỗm nhỏ mỹ tư tư đào một to, miệng há lớn, a ô cắn một ngụm, giây tiếp theo, hai mắt cậu hạnh phúc mà híp lại, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ của hạnh phúc thỏa mãn.

Đơn giản là hiện trường của đại hình đại ngôn quảng cáo.



.