Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 191: Gấu lớn




Cao Tiểu Bao không nói chuyện, đứng dậy bỏ đi, Chung Ý Thu vội vàng an ủi Lâm Ngọc Phương hai câu rồi đuổi theo, kéo hắn về ký túc.

Cao Tiểu Bao thích Lâm Ngọc Phương, đến cả bác Tài ở Cung Tiêu Xã cũng nhìn ra, nhưng Lâm Ngọc Phương vẫn đặt tâm tư ở trên người Tiêu Minh Dạ, chẳng sợ Tiêu Minh Dạ đã từ chối thẳng thừng, thì trong một thời gian ngắn cô cũng khó buông tay, càng đừng nói là thích người khác.

Liên miệng rộng trộm nhiều chuyện với Chung Ý Thu, nói Lâm Ngọc Phương thoạt nhìn tiêu sái hào phóng, không thể ngờ lại cố chấp với tình cảm đến vậy, xem cái dạng này, sợ là phải vì Tiêu Minh Dạ mà thủ cả đời luôn ấy chứ.

Lúc ấy, Chung Ý Thu bị dọa đến mức ngủ không ngon vài ngày, nói đến cùng dù là Lâm Ngọc Phương luẩn quẩn trong lòng hay là cố chấp đi chăng nữa, thì cũng không liên quan gì đến Tiêu Minh Dạ cả, vì trước giờ hắn không dây dưa lần nào, nhưng nếu phát sinh chuyện gì thật, Chung Ý Thu nghĩ có lẽ bọn họ cũng không yên tâm.

Cao Tiểu Bao có thổ lộ hay chưa thì bọn họ không biết. Hắn là bạn của Tiêu Minh Dạ, quan hệ giữa ba người bọn họ quá khó nói, mà chuyện tình cảm hắn cũng không nói với người khác.

Hắn không biểu hiện, Trịnh Lão Tam lại không nhàn rỗi, gã theo đuổi Lâm Ngọc Phương một hồi lâu, nhưng cô gái này dầu hay muối cũng không ăn, không biết ai hiến kế mà nhà gã chính thức mời bà mối tới nhà Lâm Ngọc Phương cầu hôn.

Trước không nói Trịnh Lão Tam còn chưa ly hôn, còn có tật xấu đánh phụ nữ, nhà Lâm Ngọc Phương là người ở thị trấn, điều kiện trong nhà lại khá tốt, gã chỉ là một nông dân trồng trọt, tuy nói là làm công cho khoa điện, nhưng dám lên nhà của con gái người ta cầu hôn, đã khiến người ta cảm thấy là si tâm vọng tưởng rồi.

Nhưng bà mối chỉ lo lấy tiền làm việc, thổi phồng Trịnh Lão Tam thành cán bộ trong cục điện lực, biến cha gã thành thư ký của đại đội luôn.

Cha mẹ của Lâm Ngọc Phương đã sớm nghe tiếng xấu từ tên du thử du thực này rồi, lúc ấy họ giận đến mức đuổi bà mối ra khỏi nhà, ném luôn đồ vật ra ngoài cửa lớn.

Nông thôn trước nay không giấu được chuyện gì, không tới hai ngày mọi người đều biết đến việc này, trong lúc nhất thời cả nhà Trịnh Lão Tam biến thành trò cười cho cả đại đội.

Làm sao mà gã nuốt nổi khẩu khí này, hoàn toàn ghi hận Lâm Ngọc Phương, mà không có năng lực gì ngoài việc cắt điện cửa hàng của cô mà thôi.

Lâm Ngọc Phương chỉ có thể ngậm bồ hòn, buổi tối châm nến với Phùng Hương Lan, tủ đông trong tiệm cũng ngừng, còn một số kem cây thì phát miễn phí cho bọn học sinh.

Vốn tưởng vậy là xong, dù sao ban ngày cũng không ảnh hưởng đến sinh ý trong tiệm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi tính, mà không nghĩ rằng Trịnh Lão Tam càng nghĩ càng giận, tối hôm qua không biết uống rượu ở đâu, to gan trèo tường vào nhà cô!

May là gã uống say, ngã trái ngã phải không có nhiều sức, bị Lâm Ngọc Phương và Phùng Hương Lan liên thủ đánh một trận……

Trịnh Lão Tam trở về ngủ một đêm, sau khi tỉnh rượu thì mới nhớ ra mình bị hai người phụ nữ đánh, tức khắc nổi trận lôi đình, như con chó điên chạy tới tiệm đòi đánh người.

Trời còn chưa sáng, Lâm Ngọc Phương đã đi tìm Tiêu Minh Dạ nhờ hắn giúp đỡ. Làm tang sự phải gác đêm, mọi người đều không ngủ, nhưng Tiêu Minh Dạ đã lái xe lên trấn kéo đồ vật, lòng cô nóng như lửa đốt mà không tìm thấy người đâu, Cao Tiểu Bao đuổi theo hỏi thì cô mới nói, nên hắn lập tức đi theo cô về nhà.

Đợi nửa buổi sáng Trịnh Lão Tam quả nhiên tới, Cao Tiểu Bao chờ mãi nên phát phiền, đá gã một phát trước rồi hai người lăn vào đánh nhau luôn.

Chung Ý Thu nghe kinh hãi lại có chút hụt hẫng, đầu tiên là tự trách, nhà gần như vậy mà tối hôm qua bọn họ không nghe một chút tiếng động nào, may mắn là không có gì xảy ra, nếu không phải Trịnh Lão Tam uống say, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Còn nữa là ký túc có ba người đàn ông mà Lâm Ngọc Phương tình nguyện bỏ gần tìm xa, chấp nhất muốn đi tìm Tiêu Minh Dạ, nếu không phải Cao Tiểu Bao thích cô, vẫn luôn để ý chủ động truy hỏi, thì chắc cô sẽ không nói với ai đâu.

Chú Nghĩa giận đến mức mắng người luôn, trèo tường vào nhà con gái thì thật sự là quá ngông cuồng rồi, có khác gì một tên lưu manh đâu!

“Không được, chú phải tìm thư ký!” Chú Nghĩa đứng lên căm giận đi ra ngoài, “Quá vô pháp vô thiên!”

Chung Ý Thu giúp Cao Tiểu Bao pha nước ấm rửa mặt, cẩn thận hỏi, “Anh tỏ tình với Lâm Ngọc Phương chưa?”

Cao Tiểu Bao rửa mặt, cười nói: “Không quan trọng, cô ấy là người thông minh, không cần nói thì cổ cũng hiểu.”

“Không giống, cô ấy biết là chuyện của cổ, còn anh có nói hay không là thái độ của anh nữa.”

Cao Tiểu Bao giật mình, “Cô ấy còn chưa buông Tiêu Minh Dạ xuống được, giờ mà tôi nói ngược lại càng tăng thêm phiền não cho cô ấy thôi.”

Chung Ý Thu thầm cho rằng vậy là không đúng, nhưng Cao Tiểu Bao là người rất có chủ kiến, lòng tự trọng rất mạnh, những việc này chắc chắn hắn có băn khoăn lẫn suy nghĩ riêng, nói cái gì nữa cũng không có ý nghĩa.

Dư Bác Sơn cũng không biết đã chạy đi đâu rồi, Chung Ý Thu sốt ruột, sợ Tiêu Minh Dạ đụng phải hắn thì hai người sẽ đánh nhau mất.

Ở nhà cũng đứng ngồi không yên, cậu đơn giản chạy đến giao lộ ngồi chờ, Hạo Thật bị ép ngủ thêm một giấc, nói thế nào cũng không chịu ở nhà nữa, một hai đòi phải đi theo.



Chung Ý Thu dẫn thằng bé tới hố cát ở sân thể dục chơi, đợi nửa giờ, cậu còn chưa phát hiện thì Hạo Thật đã reo vang, “Xe! Gấu lớn đã trở lại, Gấu lớn ôm!”

Chung Ý Thu: “……”

Đứa trẻ nào gặp Tiêu Minh Dạ cũng sợ hãi, đến cả Tiểu Hoa, Tiểu Hắc thấy hắn cũng run rẩy, mà Hạo Thật thì ngược lại. Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Minh Dạ thì bị sợ ngây người, đôi mắt tròn xoe lóe ánh sáng, lần đầu tiên trong ba năm tuổi đời của nó gặp được một người cao lớn đến vậy, lúc ấy nó đặt cho Tiêu Minh Dạ biệt danh Gấu lớn, cứ đòi Gấu lớn nâng nó lên cao.

Nó nhào lộn ra khỏi hố cát, bước chân ngắn nhỏ chạy tới chiếc xe, Chung Ý Thu hoảng sợ lập tức đè nó lại rồi bế nó lên.

“Là Gấu lớn! Gấu lớn ôm!” Hạo Thật không ngừng phản kháng.

“Chờ một chút, xe dừng lại đã! Trên đường có xe không thể chạy loạn, biết không?” Chung Ý Thu dạy dỗ.

Tiêu Minh Dạ từ xa đã thấy một lớn một nhỏ lôi lôi kéo kéo ở ven đường, lúc Hạo Thật giương đôi tay nỗ lực duỗi tới bên này, thì trong lòng hắn tức khắc có chút ấm áp không nói nên lời, lần đầu tiên gặp được đứa trẻ dính hắn như vậy đó, làm Tiêu Minh Dạ không biết nên làm sao bây giờ, rất nhiều thời điểm muốn trốn nó luôn.

“Sao lại ở đây?”

Hạo Thật khát vọng quá đáng thương, nên Tiêu Minh Dạ không thể không nhận lấy nó ôm vào trong ngực, hỏi Chung Ý Thu.

“Chờ anh lâu rồi, có việc gấp!”

“Chuyện gì?”

Chung Ý Thu nhận lấy cái túi trong tay hắn, đi về ký túc, “Trở về rồi nói.”

Tiêu Minh Dạ nghe cậu nói xong chuyện của Dư Bác Sơn, thì cười rộ lên, “Anh ta tốt với em quá, có một người bạn như vậy thì em may mắn lắm đó.”

Chung Ý Thu đương nhiên biết, cho nên cậu mới nôn nóng khổ sở, lo lắng bọn họ thật sự đánh nhau, lại sợ mình giúp đỡ Tiêu Minh Dạ, thì Dư Bác Sơn sẽ thương tâm.

“Đừng sợ, anh sẽ xử lý, buổi chiều anh sẽ chủ động đi tìm anh ta.” Tiêu Minh Dạ an ủi nói.

Chung Ý Thu: “Hay là anh đừng đi…… Để em tìm ảnh cho, dù gì cũng là vì em, anh đừng trách ảnh.”

Tiêu Minh Dạ ngồi ở mép giường, kéo cậu lại kẹp giữa hai chân, ngửa đầu cười, “Không trách, đánh anh cũng được.”

Chung Ý Thu khó chịu trong lòng, nghĩ con đường tình cảm này thật là khó đi, mỗi một bước gian nan gấp mười lần, gấp trăm lần hơn người khác.

“Đừng sợ, có anh đây.” Tiêu Minh Dạ nhéo nhéo mặt cậu.

Tiêu Minh Dạ lên trấn thuận tiện mang về một gói đồ cho chú Nghĩa, Chung Ý Thu vừa thấy là Bắc Kinh gửi tới, thì cười ha hả chọc chú Nghĩa.

Vương Văn Tuấn khoa trương kêu, “Oa! Lớn quá ta, bảo bối nhà ai gửi đồ cho chú Nghĩa nha!”

Chung Ý Thu cùng y kẻ xướng người hoạ, “Còn có thể là ai nữa, con gái bảo bối nhà chú Nghĩa chứ ai!”

“Hai đứa câm miệng lại ngay!” Chú Nghĩa không thể nhịn được nữa quát.

“Mau mở ra nhìn xem!”

Chú Nghĩa thật cẩn thận mở ra, bên trong là một cái áo lông vũ màu xám nhạt, xoã tung lại mềm mại, khá bất tiện.

Vương Văn Tuấn là người đi đầu trào lưu, lập tức nhận ra nhãn hiệu của cái áo lông vũ, kinh ngạc kêu lên: “Này mắc lắm đó!”

Vào mùa đông, người ở đây toàn mặc áo bông, phần nhiều là mặc áo bông do nhà làm, một số người thời thượng thì mua áo lông vũ, thật ra chỉ là áo giả lông vũ thôi.



Một cái áo lông vũ thật xem như là hàng xa xỉ, lại nghe Vương Văn Tuấn nói là nhãn hiệu nổi tiếng, thì chú Nghĩa đau lòng chép miệng mãi, “Tiêu tiền bậy bạ……”

Chung Ý Thu cầm lấy thử lên người ông, Vương Văn Tuấn nhân cơ hội cắt mất cái mác, sợ ông nghĩ tới trả hàng.

“Đẹp quá chú ơi!” Vương Văn Tuấn tán thưởng nói, “Giống thầy giáo ở thành phố quá!”

Chú Nghĩa mảnh khảnh nho nhã, mặc quần áo đẹp vào là khí chất lập tức thay đổi, một chút cũng nhìn không ra là dân quê.

“Giống họa sĩ quá.” Chung Ý Thu nói.

Chú Nghĩa ngắm trước nghía sau, thẹn thùng mắng, “Hai đứa đừng nói nữa!”

“Ha ha ha ha ha…… Chú Nghĩa xấu hổ kìa!”

Hai đứa tiểu bối không nể mặt, đến cả Hạo Thật cũng vây quanh, “Đẹp! Đẹp!”

Chú Nghĩa bị mấy đứa nhỏ trêu ghẹo, tức khắc thẹn quá thành giận, không có biện pháp với hai đứa lớn, thì dọa đánh mông Hạo Thật, dọa thằng nhỏ oa oa gọi bậy, kêu Gấu lớn cứu mạng.

“Chú Nghĩa ơi.”

Cửa đột nhiên vang lên tiếng người, mấy người họ đang cười đùa không chú ý, nên sửng sốt nghe thấy tiếng người gọi.

Chung Ý Thu thăm dò nhìn lại, người tới thế nhưng là ba của Trịnh Lệ Lệ, Trịnh Tề Quân.

Từ sau khi Trịnh Lệ Lệ xảy ra chuyện thì Chung Ý Thu không gặp anh ta nữa, đến khi gặp lại thì anh ta đã già nua hơn trước rất nhiều.

Trịnh Tề Quân rất anh tuấn, lại từng ra ngoài làm công, trong nhà cũng có tiền, mới hơn hai mươi tuổi mà đạt được vậy thì được xem là thành phần khá giả ở Trịnh gia trang, trước kia nói chuyện làm việc đều là tự tin mười phần.

Hiện tại thì giống như một người đàn ông trung niên vậy, đôi mắt vốn đã lớn, nay gầy gò hơn làm đôi mắt càng lớn hơn, sắc mặt xạm đi, hơn hai mươi tuổi đã mơ hồ có tóc bạc.

“Là Tề Quân à, vào trong ngồi.” Chú Nghĩa cởi quần áo, hô.

Trịnh Tề Quân: “Không vào đâu, cháu tìm thầy Chung có chút việc.”

Bởi vì chuyện của Trịnh Lệ Lệ nên Chung Ý Thu không thể nào thản nhiên đối mặt với anh ta, lạnh lùng hỏi, “Chuyện gì?”

Trịnh Tề Quân như là không nghe ra cảm xúc trong câu nói của cậu, bình tĩnh nói: “Nhờ cậu mời thầy Trung Y tới nhà xem bệnh cho mẹ con bé.”

Chung Ý Thu cười nhạo trong lòng —— mẹ con bé á?

Nói vậy là không nhớ tới con gái của mình ư? Không nhớ là con bé đã chết như thế nào sao?

Chung Ý Thu hờ hững hỏi, “Cô ấy bị sao? Bạn của tôi là thầy Trung y, am hiểu châm cứu, có nhiều bệnh ảnh trị không được.”

Trịnh Tề Quân cười khổ một chút, “Tôi biết, hiện tại cũng chỉ có thể ngựa chết làm như ngựa sống thôi, có thể nhờ cậu gọi anh ấy xuống đây xem bệnh được không?”

Chung Ý Thu mềm lòng miệng thiện, chung quy không nói “Bạn tôi không trị bệnh tâm thần” được.

“Được, đợi tôi gọi điện thoại hỏi người ta xem sao.”

Trịnh Tề Quân cúi đầu nói: “Cảm ơn thầy Chung.”

Chung Ý Thu miệng thiện, không nói ra được câu đả thương người, nhưng trong phòng này còn có một người độc miệng khác.

Vương Văn Tuấn thích đẹp mặc thử áo của chú Nghĩa, làm bộ vô tội lại cười lạnh hỏi, “Ba Trịnh Lệ Lệ này, nhà các anh còn tin giáo không?”