Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 192: Ích kỷ




Chú Nghĩa có chút không đành lòng, liếc mắt nhìn Vương Văn Tuấn một cái, cảnh cáo y đừng có quá khi dễ người, Vương Văn Tuấn lại không ngại kịch hay không thèm để ý, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Trịnh Tề Quân, chờ đáp án.

Trịnh Tề Quân cúi đầu ngốc lăng khoảng nửa phút, Chung Ý Thu vốn tưởng rằng anh ta sẽ luôn im lặng cho đến khi rời đi, không ngờ Trịnh Tề Quân lại ngẩng đầu lên nhìn trời, trên mặt ẩn ẩn biểu tình điên loạn, đáy mắt đỏ bừng như là bị trúng tà, ngữ khí lại hoàn toàn tương phản, nhẹ nhàng bâng quơ mắng một câu thô tục, “Tin con mẹ nó trứng!”

Câu này khi cãi nhau bọn trẻ con sẽ dùng tiếng địa phương mắng chửi nhau, nghe thì khá buồn cười, nhưng không ai cười nổi.

Chung Ý Thu đi gọi điện thoại cho Phương Khoản Đông, hẹn giờ mời hắn lại đây, rồi lên núi một chuyến tìm Dư Bác Sơn, mà vẫn không tìm được người.

Dư Bác Sơn không có người quen nào khác ở đây, không biết hắn còn chạy được tới đâu, Chung Ý Thu ở trên núi chờ đến trời tối cũng không gặp hắn trở về, chỉ có thể về nhà trước.

Chờ đến ngày hôm sau xong việc đám tang ở nhà Viên Lão Hổ rồi, Tiêu Minh Dạ buổi tối không ở lại đó ăn cơm mà về thẳng ký túc, Chung Ý Thu nhìn thấy khóe mắt của hắn có vệt máu, thì mới biết được hai người bọn họ đã đánh một trận.

Tiêu Minh Dạ an ủi cậu trước, “Không sao đâu, em đừng lo lắng, nó nói muốn ra cửa một chuyến, đi mấy ngày là về.”

Chung Ý Thu vội la lên, “Hai ngươi đánh nhau hồi nào vậy? Ngày hôm qua em tìm ảnh cả một ngày mà không thấy đâu?”

“Nửa đêm hôm qua.”

Chung Ý Thu thật sự cạn lời, hai người này nửa đêm hẹn đánh nhau, là muốn nhân lúc đêm khuya thanh vắng đánh chết đối phương hay sao?

“Có đau hay không?” Chung Ý Thu chọc mặt hắn, đây là lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Minh Dạ bị đánh thành như vậy, vừa đau lòng lẫn cảm thấy mới lạ.

“Trên mặt không đau mà bụng đau, nó đá anh một cái.”

Tiêu Minh Dạ chơi xấu, như là ở bên ngoài bị khi dễ về nhà tố cáo vậy đó.

Chung Ý Thu không lo lắng Dư Bác Sơn bị thương ở đâu, dựa vào quan hệ của hai người họ, hắn tìm Tiêu Minh Dạ đánh nhau cũng là vì mình, với lý do này thì Tiêu Minh Dạ sẽ không có khả năng động thủ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nhưng cậu đau lòng cho Tiêu Minh Dạ, hắn từ nhỏ bị người khinh nhục, vì tự bảo vệ bản thân đã luyện một thân bản lĩnh cường đại hung ác, ở chuyện đánh nhau chưa từng chịu thiệt, bây giờ lại vì mình mà chịu bị đánh chịu bị mắng.

Cậu cúi đầu không nói lời nào, đôi lông mi dài rũ xuống, đáng thương run rẩy theo chớp mở của đôi mắt, Tiêu Minh Dạ không trêu cậu nữa, nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không có gì đâu.”

Đúng là Chung Ý Thu không nghĩ gì vớ vẩn, mà ý nghĩ lại lộn xộn một đoàn không rõ lý do, cậu ra sức bắt lấy một dòng ý nghĩ nghiêm túc để phân tích, nhưng chúng hỗn loạn quá, căn bản không biết nên nghĩ theo hướng nào cả.

Tiêu Minh Dạ đi tắm xong, Chung Ý Thu tìm ra thuốc hoa hồng để lăn lên vết máu trên lưng hắn, thì ngửi được một thân đầy mùi thuốc lá, đặc biệt lạnh lẽo vào đêm thu.

“Có phải ảnh đã nói gì với anh không?” Chung Ý Thu hỏi.

Tiêu Minh Dạ dựa vào trên giường, bả vai cùng cơ bắp phía sau lưng sáng long lanh sau khi đắp thuốc, thoạt nhìn vô cùng hùng tráng, làm người nhìn sôi sục huyết mạch.

Hắn lười nhác nói, “Ai? Dư Bác Sơn sao? Nó có nói gì đâu.”

“Lần nào anh nói dối cũng giả vờ dịu dàng, nói cũng nhiều hơn.” Chung Ý Thu có chút oán trách.

Tiêu Minh Dạ cười rộ lên, “Anh không biết.”

Nói xong chính hắn cũng có chút ngây người, ở rất nhiều thời điểm, đúng là Chung Ý Thu hiểu hắn còn nhiều hơn hắn hiểu bản thân mình nữa. Trước kia hắn sẽ không để ý tới thói quen của mình, thích cái gì, thích ăn cái gì, khi vui vẻ sẽ ra sao, lúc giận dữ thì thế nào…… Không có thời gian để ý tới mấy điều nhỏ nhặt đó, nhưng Chung Ý Thu lại ghi tạc trong lòng.



“Rốt cuộc là nói cái gì?” Chung Ý Thu dùng sức ấn thuốc lên lưng.

Tiêu Minh Dạ thoải mái hừ hừ, nói: “Nó nói nó không nghi ngờ tình cảm của chúng ta, nhưng hận anh ích kỷ, không thật sự thương em, không suy xét em còn có cha mẹ người thân…… Hận anh hại em……”

Lòng Chung Ý Thu đau như bị kim châm, nằm ở trên lưng hắn nói: “Anh đừng trách ảnh, ảnh là bạn thân của em, cho nên hy vọng em có một cuộc sống hoàn hảo thôi.”

Tiêu Minh Dạ trở tay ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Thu Nhi, có lúc anh nghĩ là mình quá ích kỷ……”

“Đừng nói bậy!” Chung Ý Thu che lại miệng hắn, tức giận nói, “Lý luận này là nói suông thôi, nếu nhất định phải nói ích kỷ, thì em còn ích kỷ hơn cả anh, em yêu anh, ở bên cạnh anh khiến em cảm thấy vui sướng, hạnh phúc, thỏa mãn, mỗi một ngày mở mắt ra chỉ cần nghĩ đến cảnh chúng ta ở bên nhau, nghĩ đến anh yêu em, nghĩ đến anh thuộc về em, thì em có thể vui vẻ cười ra cả tiếng.”

Tiêu Minh Dạ xúc động, xoay người ôm chặt cậu vào lòng, cánh tay cường tráng siết chặt làm Chung Ý Thu không thở nổi.

“Thu Nhi ——” Tiêu Minh Dạ khàn giọng, giọng điệu như đang trêu đùa, “Đời này anh tình nguyện làm người ích kỷ nhất thế giới, thà rằng cha mẹ, bạn bè của em có hận anh, đánh anh, thậm chí giết anh, thì anh cũng không thể thả em đi.”

Chung Ý Thu xác thật hiểu hắn hơn cả Tiêu Minh Dạ hiểu bản thân mình, ví dụ như giờ phút này tuy biết hắn đang nói giỡn, nhưng Chung Ý Thu biết hắn kỳ thật là đang sợ hãi.

“Vậy chúng ta làm một đôi ích kỷ đi.” Chung Ý Thu nói.

—— Tiêu Minh Dạ, đường đời còn dài, và đầy trắc trở, chỉ mong anh và em đừng buông tay.

Chung Ý Thu đã viết câu này trong nhật ký tối hôm đó.

Dư Bác Sơn bỏ lại một câu ra ngoài rồi đi luôn, Chung Ý Thu biết hắn đang giận, gần đây không muốn gặp mình, đơn phương đánh với Tiêu Minh Dạ một trận, mà vẫn không hả giận, nên trốn ra ngoài luôn.

Chung Ý Thu đoán tám phần là hắn muốn xả cơn giận này lên người Hồ Nham rồi.

Phương Khoản Đông gần đây bị cảm, chờ khỏi bệnh hoàn toàn mới lại đây, vừa nghe Chung Ý Thu giới thiệu muốn nhờ mình trị bệnh tâm thần, thì dở khóc dở cười.

“Cậu cũng quá xem trọng anh rồi đó, anh không trị được cái này đâu.”

Chung Ý Thu cũng bất đắc dĩ, “Thì khám bệnh xem sao đã, cô ấy đã như vậy, trong nhà cũng thử hết cách rồi mới đi đến nước này.”

Phương Khoản Đông thật sự không muốn khám, nhưng người đã tới, bởi vì Chu Luật Thư đầu tư dựng núi ở đây, nên người xung quanh ai cũng biết hắn, từ chối lần này thì chỉ sợ về sau sẽ theo làm phiền hắn thôi.

“Thôi vậy, dẫn người tới đây đi.”

Chung Ý Thu có chút chần chờ, cậu không có dũng khí tới nhà Trịnh Lệ Lệ thêm lần nào nữa.

“Để chú đi, vừa lúc trong thôn có việc.” Chú Nghĩa nói.

Đúng vào giờ trưa, trường học tan học, Hạo Viễn dẫn mấy đứa nhỏ trở về, từ xa đã thấy Hạo Thật lật đật chạy tới, “Sư huynh Hạo Viễn đã trở lại!”

Phương Khoản Đông là lần đầu tiên thấy mấy tiểu hòa thượng này, tuy Chu Luật Thư mời đi theo, nhưng hắn không hề tham dự vào chuyện bên này, mấy đứa nhỏ lại đây đi học, đều là do Chu Luật Thư chạy trước chạy sau sắp xếp, nên hắn vẫn chưa gặp bọn chúng.

Chung Ý Thu làm giới thiệu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Đây là em trai của bác Chu Luật Thư, gọi là bác Phương.”

Nói tiếp nữa thì như bị liệu, làm mấy đứa nhỏ cười rộ lên, rồi mới nghiêm túc hành lễ Phật.

Phương Khoản Đông vô tình liếc mắt nhìn Hạo Viễn, gật gật đầu.



Mấy đứa nhỏ này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tàn tật. Bé trai ở nông thân rất quý giá, dù có nghèo đến mấy thì cũng chẳng có ai vứt bỏ chúng cả, mấy đứa trẻ bị vứt bỏ hoặc là tặng người đa số đều là bé gái, nhưng nếu sinh ra bị một số dị tật, thì khả năng bị vứt bỏ sẽ càng lớn hơn.

Hạo Thật sinh ra không có ốc nhĩ bên tai trái, vừa được một tháng đã bị cha mẹ vứt bỏ ở cửa chùa miếu, còn Hạo Viễn tay phải bị dị tật, ngón tay dính liền như chân vịt, không đến mức không dùng sức được nhưng làm việc không tiện, nên nó ăn cơm hay viết chữ đều làm bằng tay trái.

Trong mấy đứa nhỏ thì Hạo Viễn lớn tuổi nhất, sinh hoạt khó khăn thường xuyên đi theo sư phụ ra ngoài hoá duyên, nói tốt là hoá duyên, chứ với người ở bên ngoài chính là xin cơm, nó tuổi còn nhỏ mà đã trải qua khá nhiều sự khinh thường và tủi nhục, rồi đi theo sư phụ tu Phật, nên tính cách có chút siêu nhiên cứng cỏi và thành thục.

Hạo Viễn để ý tới ánh mắt rất nhỏ của Phương Khoản Đông, cười khẽ một chút, chủ động nói: “Chúng con đều là người khuyết tật, sư phụ nhận nuôi bọn con, bác Chu cho bọn con cơ hội, thì bọn con lớn lên nhất định sẽ báo đáp.”

Phương Khoản Đông có chút kinh ngạc, không thể tưởng được đứa nhỏ này có thể nói năng một cách thản nhiên đến vậy, hắn cũng không hề lảng tránh, nói thẳng nói: “Tay của con có thể làm phẫu thuật trị khỏi.”

Hạo Viễn tuy đã theo sư thầy đi qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn luôn ở nông thôn, nơi lớn nhất có tới cũng chỉ là đi qua huyện thành, nó biết tất cả mọi người đều cho rằng nó trời sinh tàn tật, có đồng tình, có khinh thường, lẫn cả cười nhạo, nó đã sớm chấp nhận vận mệnh, mà chưa từng nghĩ vào một ngày nào đó sẽ có người nói với nó là tay của nó chỉ là một dị tật nhỏ mà thôi.

Rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ, Hạo Viễn há to miệng không nói nên lời.

Chung Ý Thu hỏi: “Thật à? Đi đâu giải phẫu được vậy?”

Phương Khoản Đông: “Làm kiểm tra trước đã, lên bệnh viện tỉnh thành là có thể làm.”

“Thật tốt quá!” Chung Ý Thu hưng phấn nói: “Có thể dẫn nó đi làm sao?”

Phương Khoản Đông nhìn thoáng qua cậu không nói gì.

Chung Ý Thu lập tức hối hận, cậu ảo não không thôi, hận không thể vả miệng mình ngay.

Lời này buồn cười quá, ai có thể dẫn nó đi chứ? Giải phẫu phải bỏ tiền, còn lên tỉnh thành nữa, Hạo Viễn chỉ là một đứa nhỏ bị vứt bỏ thôi mà……

Cậu sợ Phương Khoản Đông hiểu lầm ý của cậu là làm Chu Luật Thư dẫn nó đi, rốt cuộc các hòa thượng đều do anh ta mời đến, chùa miếu cũng là anh ta…… Chung Ý Thu xấu hổ cười cười, nhỏ giọng giải thích nói: “Anh Phương, ý của em không phải là như vậy……”

“Không sao.” Phương Khoản Đông vỗ nhẹ cánh tay cậu.

Ăn cơm trưa xong, Trịnh Tề Quân mới dẫn Chu Xuân Mỹ lại đây, cô đã được sửa soạn sạch sẽ chỉnh tề, còn đặc biệt mặc một bộ quần áo mới, tóc cột cao, khi ngồi yên thoạt nhìn như là một người bình thường thôi.

Phương Khoản Đông có chút khó xử, chỉ có thể bắt mạch trước, nói không có vấn đề gì lớn, rồi thử trò chuyện vài câu, như trong tiềm thức Chu Xuân Mỹ trốn ánh mắt người ta, cho dù có kêu gọi hay nhìn chằm chằm, thì cô cũng không đối mắt với người đối diện, hỏi chuyện ngẫu nhiên cũng có thể đáp, nhưng một khi mở miệng thì không ngăn được, trong miệng vẫn luôn lẩm bà lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Phương Khoản Đông hỏi, “Đi bệnh viện khám chưa?”

“Có lên bệnh viện trên thành phố rồi, ở mấy ngày mà không có hiệu quả gì, bả ở bệnh viện vẫn luôn đòi về.” Trịnh Tề Quân vội trả lời.

“Tôi thấy cô ấy có chút tỉnh táo, có thể đối thoại, nếu có khả năng, thì đề nghị nên lên bệnh viện chuyên khoa khám xem.” Phương Khoản Đông đề nghị nói.

Trịnh Tề Quân xoa xoa tay, khó xử nói: “Châm kim không thể khỏe sao?”

Mọi người đều biết chân của chú Nghĩa do hắn châm cứu, dù bị bệnh gì cũng muốn tìm tới hắn chữa.

Phương Khoản Đông nói: “Dù có trị liệu thế nào, thì trước tiên cũng phải biết nguyên nhân, tìm được nguyên nhân rồi mới quyết định phương pháp trị liệu.”

Tia hy vọng cuối cùng mà Trịnh Tề Quân ôm cuối cùng cũng tan biến, nghe xong lời này nháy mắt lại suy sụp bả vai.