Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 5: Người đại diện của bà Tiêu




“Tiêu Sinh, chuyện em nói với anh lần trước, anh sắp xếp đến đâu rồi?”

Mới sáng sớm, Tiêu Sinh đã nhận được cuộc gọi từ Lạc Gia Hân. Mấy hôm nay, hắn cứ nghĩ ngợi về vấn đề sinh lý của bản thân, dần dần rơi vào trầm tư không ngớt, cho nên đã quên béng chuyện Lạc Gia Hân nói với hắn.

“À, chuyện tuyển trợ lý sao? Hiện tại La Sơn đang làm rất tốt, nên anh cũng chưa có nhu cầu tuyển trợ lý…”

“Vậy là anh không muốn giúp em?” Chưa đợi Tiêu Sinh nói hết câu, Lạc Gia Hân đã giận dỗi.

“Ý anh không phải vậy, chỉ là… La Sơn đang làm tốt, anh không thể thay đổi người. Mặc dù anh không có nhu cầu tuyển dụng nhưng phòng ban khác thì có. Anh sẽ gửi hồ sơ của em đến cho bọn họ rồi sắp xếp cho em một công việc phù hợp.”

Ở đầu dây bên kia, Lạc Gia Hân ỉu xìu, không đáp lời Tiêu Sinh. Cô ta muốn ở bên cạnh hắn để nối lại tình xưa, nào ngờ hắn lại quá nguyên tắc như vậy.

Năm đó, cũng vì cái tính khô khan, quy củ của hắn mà Lạc Gia Hân cả thèm chóng chán. Cô luôn có cảm giác cô không phải ưu tiên hàng đầu của Tiêu Sinh.

Có điều, Lạc Gia Hân không hiểu, Tiêu Sinh cũng có nỗi khổ riêng.

“Chào Tiêu tổng!”

Cao Hy Hy ló mặt vào văn phòng Tổng giám đốc, cười xán lạn. Tiêu Sinh vô cùng đau đầu, cả người như ôm phải xương rồng, rất khó chịu.

Hóa ra người mà bà Tiêu chọn làm đại diện cho bà ở Công ty lại là Cao Hy Hy. Ba năm qua Cao Hy Hy chọn “nghề làm vợ” khó khăn nhất trên đời, bây giờ vừa chia tay Tiêu Sinh đã có công ăn việc làm ổn định, lương lại khá cao, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Đó cũng chính là nỗi khổ tâm của Tiêu Sinh. Cao Hy Hy đang ở đây, Lạc Gia Hân cũng biết cô là vợ cũ của hắn. Vì vậy, Tiêu Sinh cảm thấy nếu để Lạc Gia Hân và Cao Hy Hy chạm mặt, thể nào con cáo ma mãnh như Cao Hy Hy cũng sẽ ra sức phá đám hắn và Lạc Gia Hân.

“Nếu không có việc gì thì biến đi!” Tiêu Sinh lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, vừa thấy Cao Hy Hy thì hắn đã gai cả người.

Nhớ lại chuyện đêm đó cùng vấn đề “hai phút” kia, Tiêu Sinh càng cảm thấy khó chịu.

“Anh tưởng tôi rảnh rỗi đến tìm anh sao? Đương nhiên phải có chuyện mới đến!”

Cao Hy Hy cũng chán ngán đến tận cổ mỗi lần đối mặt với Tiêu Sinh, có điều hiện tại hắn đang là Tổng giám đốc, vị trí của cô ở Công ty lại không bằng hắn, nên cô phải nhún nhường một chút.

“Chuyện gì?” Tiêu Sinh hất hàm hỏi.

“Bà Tiêu bảo tối nay anh về biệt thự gia đình ăn tối.” Cao Hy Hy đáp lời, cố tỏ ra thân thiện.

Tiêu Sinh rũ mi mắt nghĩ ngợi một lát. Bà Tiêu muốn hắn về ăn tối nhưng lại không gọi cho hắn, mà thông qua Cao Hy Hy, chứng tỏ bà muốn mời luôn cả Cao Hy Hy về biệt thự gia đình hắn dùng bữa. Mẹ hắn không phải không biết hắn đang có ý định quay về với Lạc Gia Hân, vì vậy, bữa ăn tối nay nhất định là để ngăn cản hắn, đồng thời vun vén cho hắn và Cao Hy Hy tái hôn.

“Cũng được.” Tiêu Sinh suy nghĩ vài giây rồi nhếch miệng cười với Cao Hy Hy, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.

Cao Hy Hy xong việc nên cũng chẳng nấn ná thêm. Cô nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tiêu Sinh. Thật ra Cao Hy Hy cũng biết bản thân phải đối mặt với chuyện nhìn thấy bộ dạng đáng ghét của hắn ngày này qua tháng nọ, nhất là khi cô đã lầm lỡ mà trao cái ngàn vàng cho hắn. Thế nhưng, vì mấy chục triệu tiền lương mỗi tháng, Cao Hy Hy làm sao nỡ từ chối.

Tối đó, đúng như dự đoán của Tiêu Sinh, khi hắn đưa Lạc Gia Hân về nhà, Cao Hy Hy đang loay hoay dưới bếp cùng bà Tiêu và mấy người đầu bếp.

“Cháu chào hai bác ạ.”

Lạc Gia Hân nở một nụ cười điềm đạm, cúi đầu chào ông Tiêu và bà Tiêu, sau đó đi thẳng vào bếp. Vừa nhìn thấy Cao Hy Hy, cô ta đã sa sầm mặt mày.

“Hello chị Gia Hân.” Cao Hy Hy vẫy tay, cười lém lỉnh.

Nụ cười của Lạc Gia Hân chợt tắt ngúm. Trong trí nhớ của cô ta, Cao Hy Hy là một cô gái yếu đuối, tầm thường, đeo bám Tiêu Sinh chỉ vì tiền, luôn sống luồn cúi trước Tiêu Sinh. Thế mà giờ gặp lại, Cao Hy Hy không những xinh đẹp hơn xưa mà khí chất cũng hoàn toàn khác hẳn.

“Chào cô.”

Lạc Gia Hân vừa chào Cao Hy Hy, vừa đón lấy rổ rau trên tay bà Tiêu.

“Bác gái, bác cứ để cháu ạ.”

Bà Tiêu mỉm cười, giao rổ rau cho Lạc Gia Hân rồi đi ra phòng khách.

“Tình huống điên rồ gì đây!” Cao Hy Hy thoăn thoắt thái thịt nướng, nhưng trong lòng thầm than oán. Cô không hề muốn dây dưa với Tiêu Sinh và Lạc Gia Hân!

“Rốt cuộc cô có ý gì? Tại sao đã ly hôn rồi mà còn đeo bám Tiêu Sinh và nhà họ Tiêu?”

Quả nhiên, rắc rối tìm đến cửa! Cao Hy Hy đảo mắt một vòng, thở hắt ra một hơi, sau đó cười đáp:

“Chị Gia Hân, chị hiểu lầm rồi, tôi đến đây theo lời mời của sếp tôi, bà Tiêu, hoàn toàn không liên quan tới Tiêu Sinh.”

“Cô muốn phá đám tôi và Tiêu Sinh, đúng chứ?” Lạc Gia Hân khoanh tay trước ngực, xoay người đối diện với Cao Hy Hy rồi chất vấn cô bằng giọng thách thức.

“Chị gái à, ai mà rảnh đi phá đám gì chị với hắn ta?” Cao Hy Hy bất lực lắc đầu, trí tưởng tượng của Lạc Gia Hân đúng là phong phú. “Nếu hai người yêu nhau thì cứ tự nhiên, cưới nhau luôn cũng được, tôi không rảnh đi quản, ok?”

Nói rồi, Cao Hy Hy xoay người, tiếp tục thái thịt nướng. Đột nhiên, Lạc Gia Hân cầm lấy ly nước ở trên bàn bếp, đổ từ trên đầu mình xuống, sau đó la toáng lên:

“Cao Hy Hy, cô điên rồi à?”