Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 6: Muốn làm trà xanh thì phải thông minh




Nghe tiếng động dưới bếp cùng tiếng hét thất thanh của Lạc Gia Hân, nhà họ Tiêu gồm cả ba người đều hớt hải chạy xuống.

“Gia Hân, em làm sao thế này?”

Tiêu Sinh hoảng hốt nhìn Lạc Gia Hân đang khóc thút thít, đầu tóc và mặt mày đều ướt đẫm, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Cao Hy Hy:

“Cao Hy Hy!”

“Tôi đây!” Cao Hy Hy bình tĩnh đáp lời, vẻ mặt chán chường như thể trò này chẳng có gì vui. “Có chuyện gì không, Tiêu tổng?”

Sự bình thản của Cao Hy Hy khiến Tiêu Sinh máu dồn lên não. Hắn chỉ tay vào mặt cô, quát lớn:

“Ai cho phép cô xúc phạm Gia Hân? Mau xin lỗi cô ấy đi!”

Cao Hy Hy nhếch miệng cười, ngay cả ông Tiêu và bà Tiêu cũng cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai. Cao Hy Hy vốn là một cô gái ngoan hiền, điềm đạm lại yếu đuối, làm sao có thể tạt nước vào người Lạc Gia Hân?

“Sinh, chưa phân rõ đúng sai, con đừng bắt Hy Hy phải nhận lỗi.” Bà Tiêu ôm vai Cao Hy Hy, rồi nhìn về phía Lạc Gia Hân với ánh mắt không chút thiện cảm. “Hy Hy là cô gái ngoan ngoãn, lễ độ, nếu Gia Hân không làm gì quá đáng, con bé sẽ không bao giờ có hành động như vậy. Phải không Hy Hy?”

Cao Hy Hy được mẹ chồng cũ bênh vực, lập tức ngoan như cún con, gật đầu lia lịa. Thế nhưng Tiêu Sinh vẫn không hài lòng, càng thêm ức chế vì mẹ mình lúc nào cũng bênh vực Cao Hy Hy. Hắn nhìn Lạc Gia Hân đang thút thít khóc, ánh mắt ngập tràn tủi thân, trong lòng lại càng thêm bực tức.

“Cao Hy Hy, cô đừng tưởng mẹ tôi bênh vực cô rồi cô muốn làm gì thì làm! Xin lỗi Gia Hân ngay!”

Cao Hy Hy bĩu môi, xem chừng Tiêu Sinh vẫn mù quáng yêu Lạc Gia Hân như vậy. Cũng may mà mấy năm qua cô không hề nảy sinh tình cảm gì với cái tên đầu gỗ này. Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, nhìn Lạc Gia Hân với ánh mắt thách thức:

“Lạc Gia Hân, chị muốn nói với nhà họ Tiêu, là Cao Hy Hy tôi tạt nước lên người chị, đúng chứ?” Nói xong, Cao Hy Hy liếc nhìn ly nước ở trên kệ bếp, sau đó chỉ tay vào nó rồi tiếp lời. “Kẻ ngu ngốc đến mấy nhìn vào cũng biết tôi đang thái thịt nướng, trên tay dính đầy dầu mỡ và vụn thịt. Nếu tôi cầm cái ly này tạt vào cô ta, tại sao ly thủy tinh trong suốt kia không có chút dấu vết nào?”

Cao Hy Hy dứt lời, Tiêu Sinh và Lạc Gia Hân lập tức cứng họng. Đôi mắt Lạc Gia Hân lúc này tràn ngập sợ hãi xen lẫn xấu hổ, cô nàng bám chặt cánh tay của Tiêu Sinh, rồi ngước mắt nhìn hắn như đang tìm kiếm sự đồng tình.

Cao Hy Hy đã chán ngấy với những cô gái luôn tỏ ra mềm yếu, bản thân cô cũng từng phải sống dưới lớp vỏ bọc dịu dàng, ngoan ngoãn và hiểu chuyện suốt ba năm qua, nên bây giờ cô đã chán chường đến vô hạn rồi. Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, thoăn thoắt xếp thịt nướng vào đĩa, sau đó quay sang nói với Tiêu Sinh:

“Tiêu tổng, anh hỏi Lạc Gia Hân của anh xem có còn lời nào để nói nữa không? Nếu không thì vui lòng nhắc chị ta xin lỗi tôi!”

Cánh tay Tiêu Sinh lúc này càng bị Lạc Gia Hân bấu đến phát đau. Cao Hy Hy rõ ràng không hề có ý buông tha cho Lạc Gia Hân, mà muốn làm cho ra lẽ. Đây cũng là cách mà cô muốn đáp trả Tiêu Sinh. Ban nãy hắn hùng hùng hổ hổ buộc cô xin lỗi Lạc Gia Hân, lúc này, cô muốn đòi lại công bằng cho chính mình.

Cao Hy Hy thực sự đã nghĩ như vậy. Bao nhiêu năm qua, cô vì người cha hèn nhát, nát rượu, lại bài bạc không ngớt của mình mà phải sống luồn cúi nhà họ Tiêu, chịu sự chèn ép vô lý của Tiêu Sinh. Nếu không phải ông Tiêu và bà Tiêu đối xử với cô vô cùng tốt thì cô đã không thể gắng gượng nổi đến ngày hôm nay. Từ ngày bước ra khỏi căn biệt thự xa hoa của Tiêu Sinh, Cao Hy Hy đã tự hứa với lòng phải sống ngẩng cao đầu, ăn miếng trả miếng, tuyệt đối không tự hạ thấp chính mình.

“Gia Hân, làm sai phải xin lỗi. Là cháu đổ lỗi cho Hy Hy, khiến Hy Hy chịu tổn thương, mau xin lỗi con bé đi!”

“Bác gái à, cháu…”

Lạc Gia Hân cứng đờ cả người, không nghĩ vì một phút nông nổi của bản thân mà phải chịu nhục nhã, cúi đầu trước Cao Hy Hy. Cô ta không còn cách nào khác, chỉ đành sống chết níu lấy Tiêu Sinh như cái phao cứu mạng.

Tiêu Sinh chợt cảm thấy vô cùng đau đầu, đau đầu còn hơn phải xử lý mấy dự án của Công ty cùng một lúc. Nhưng hắn dù yêu Lạc Gia Hân đến mấy cũng ý thức được rằng, lần này cô ta thực sự quá đáng.

“Gia Hân, lần này thực sự là em cố tình đổ lỗi cho Cao Hy Hy?”

Câu hỏi của Tiêu Sinh chứng minh hắn đang cố gắng giúp Lạc Gia Hân, điều này càng khiến Cao Hy Hy khinh miệt. Ông Tiêu và bà Tiêu vẫn nhìn chằm chằm Lạc Gia Hân như muốn biết câu trả lời thực sự của cô ta. Lạc Gia Hân không có cách nào khác, bàn tay liên tục gạt đi nước mắt rồi nói:

“Tiêu Sinh, thực sự là vì Cao Hy Hy dùng lời lẽ độc địa sỉ nhục em, xúc phạm em, còn xúc phạm cả anh nữa, nên em nhất thời nông nổi…”

“Này chị gái!” Cao Hy Hy lập tức cắt ngang lời Lạc Gia Hân. “Chị muốn chơi đến cùng phải không? Được thôi, camera phòng bếp này do chính tôi và bác gái chọn lựa, ghi được cả hình ảnh lẫn âm thanh vô cùng sống động. Chị muốn nghe lại không?”

Lạc Gia Hân lập tức tái mặt, trợn mắt nhìn Cao Hy Hy, ngay cả Tiêu Sinh cũng không còn lời nào để bênh vực cô ta nữa.

“Gia Hân, chuyện giữa em và Cao Hy Hy, em tự mình giải quyết đi.”

Tiêu Sinh buông tay Lạc Gia Hân, cô ta bắt đầu cảm thấy chới với, lập tức níu lấy hắn.

“Tiêu Sinh, anh nói vậy là có ý gì?”

“Làm sai thì phải xin lỗi, không phải sao?” Tiêu Sinh chợt cảm thấy thất vọng và tức giận, hắn đút tay vào túi quần, lập tức bước lên phòng khách.

Lúc này, trước mặt ông bà Tiêu cùng Cao Hy Hy, Lạc Gia Hân không còn cách nào khác, đành cúi đầu xin lỗi. Cô ta cũng chẳng còn mặt mũi mà ở lại nhà họ Tiêu, nên vừa cúi đầu trước Cao Hy Hy xong thì đã vội chạy ra khỏi biệt thự, vừa chạy vừa khóc.

Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, tiếp tục công việc bếp núc của mình, trong đầu thầm nghĩ: Quả nhiên muốn làm trà xanh thì trước hết phải thông minh!