Nhật Ký Xuyên Thanh

Chương 48-2: Thạch lựu kết quả




Dọn bàn cơm đi, lần nữa rửa mặt thay đồ xong xuôi, Tứ a ca lại ngã ra sạp, không còn đi viết chữ đợi tiêu cơm như trước kia nữa. Dặn những người khác lui xa xa, Lý Vi nằm xuống cạnh với chàng. Hai người chẳng ai nói gì, trong một bầu yên tĩnh, nàng nhận thấy hơi thở chàng từ những nhịp vừa dồn vừa nặng ban đầu, đã dần dần trở nên nhẹ nhõm, chậm rãi hẳn.

Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn, chợt chạm đúng vào ánh mắt chàng đương nhìn xuống.

Tứ a ca mỉm cười, đưa tay khẽ vuốt ve bờ vai nàng, vào đã bao nhiêu lâu, mãi khi này mới có tâm trạng lên tiếng: "Sao nãy giờ không nói gì thế?"

Tại mặt anh cứ sưng sỉa hết cả lên chứ sao?

Lý Vi muốn chọn một chủ đề vừa an toàn vừa không đột ngột hòng phá vỡ tình thế bế tắc này, tuy bây giờ trông chàng đã đỡ hơn chút đỉnh, nhưng chắc chắn bụng dạ hãy còn canh cánh đây.

Từ đấy suy ra, nhắc Nhị cách cách là không ổn. Ngộ ngỡ khơi chuyện không khéo, chưa biết chừng lại vạ lây cho Nhị cách cách.

Hết nửa buổi trời, nàng mới nặn ra được một câu: "Năm nay nho trĩu quả lắm."

Tứ a ca nhắm mắt, tay choàng lên vai nàng. Nàng tựa vào gối đầu, khoa tay múa chân: "Chùm to cỡ này này, một chùm đã nặng gần một kí, quả nào quả nấy to bằng này, sắp to như quả vải luôn rồi."

Giọng nàng mỗi lúc một khẽ, ngỡ chàng ngủ rồi, vừa mới dừng lại, chàng bỗng tiếp lời: "Trĩu quả thế mà cũng chẳng biết đường lấy cho gia ăn thử à?"

Nàng không gọi người vào mà tự đứng dậy bưng sang, bóc vỏ một quả đưa đến miệng chàng. Chàng há miệng ăn nho, nàng nâng đĩa đợi chàng nhổ hạt, kết quả chàng nhai nuốt hết cả.

Nhai rộp rộp cứ như thể nhai xương.

Nghe sức răng chàng nhai kia, xem chừng là vẫn chưa hết bực đâu.

Lý Vi bóc cho chàng một quả, mình ăn một quả, hả hê nghĩ không biết kẻ mù nào chọc phải chàng, ngày tháng sau này chỉ còn nước rước xui xẻo về nhà.

Giờ trông có vẻ là nàng đang chịu khổ thay họ, ngày sau sẽ đến lượt họ thôi.

Hai người chia nhau ăn hết đĩa nho, nàng đi bưng nước vào cho hai người rửa tay lau miệng. Trông chàng đã nguôi ngoai phần nào, bấy giờ Lý Vi mới khẽ thở phào. Hiện giờ tuy chàng không còn nhốt mình trong thư phòng cùng cơn bực dọc nữa, song trước mặt người khác, vẫn không thích bị hỏi "vì sao lại giận", tỏ rất rõ sự ghét khi người ta quan tâm mình. Cứ phải là làm bộ không biết rồi từ từ đợi cơn giận của chàng nguôi đi.

Không được giẫm vào bãi mìn trong chàng ở thời điểm này được, không thì mọi sự khó ở này sẽ trút hết xuống đầu nàng cho xem.

Nàng chưa lần nào giẫm phải, Tô Bồi Thịnh hầu hạ lâu cũng biết cách tránh mìn, nghe Triệu Toàn Bảo kể bên thư phòng từng có người giẫm trúng, bị lôi ra đánh sống dở chết dở. Ngọc Yên cũng nói phúc tấn từng giẫm rồi, phải mấy lần bắt gặp chàng đùng đùng bỏ ra khỏi chính viện.

Đêm xuống, Lý Vi nhìn chàng say ngủ, nghĩ bụng chàng sớm nắng chiều mưa trưa ẩm ướt cỡ ấy, thoắt vui thoắt bực y như mèo, hết bực rồi còn chẳng cho người ta hỏi vì cớ gì chàng bực, mà nàng sao vẫn cứ đặt ở trong tim, lấy thế làm thú vị nhỉ? Stockholm à?

Sau, lúc nàng vừa thiếp ngủ, Tứ a ca mở mắt thở hắt một hơi. Ban nãy đôi mắt nàng sáng trưng nhìn chàng, làm chàng không biết làm sao mới phải. Hôm nay không có hứng ấy ấy, nhưng trông vẻ nàng lại muốn cơ.

Đợi qua vài hôm nữa vậy, để đống chuyện gớm ghiếc này qua hết đi, chàng sẽ bù đắp đầy đủ cho nàng.

Song hiển nhiên, những thứ kinh tởm đâu dễ qua vậy.

Tháng tám, hoàng thượng đưa thái hậu ra ngoài ải nghỉ hè, truyền chỉ về chỉ đích danh người theo cùng, còn đặc biệt điểm tên vài vị đại thần đi dự hôn lễ của Thất a ca và Bát a ca, dặn họ sau đó nhớ phải gửi sớ ra ải.

Có lẽ do ý chỉ của hoàng thượng phát huy tác dụng, Tứ a ca phát hiện công việc trong tay mình dễ giải quyết hơn hẳn. Chưa đầy nửa tháng, hai bên phủ đệ đều đã được dựng đâu vào đấy, hai a ca cũng kết thúc công cuộc chuyển nhà.

Tứ a ca thiếu điều hoan hô tự chúc mình hoàn thành mọi việc, liền đó chàng nhận được ngay hai tấm thiếp mời ăn tân gia. Hai a ca đều sắp thành thân, nên cỗ mừng tân gia cũng không thể làm lớn, chỉ mời các huynh đệ đến nhà ăn bữa cơm xoàng là đủ.

Qua bao trắc trở mới xong bữa cỗ, kế đó nữa là tới hôn lễ. Tứ a ca suýt định bắt chước chiêu bệnh mười ngày nửa tháng của Tam a ca. Đến khi hôn lễ hai bên đều xong hết, sớ cho hoàng thượng cũng được đưa đi, thì đã bước sang tháng mười.

Tứ a ca nhận ra suốt một năm qua chàng chưa làm được gì, cũng chỉ bận rộn chuyện hai chỗ nhà ở với đám nô tài của Nội vụ phủ. Hồi ba năm trước, chàng vẫn hăm hở lắm, vẫn là hoàng a ca thương nước thương dân. Năm kia, chàng hãy đợi hoàng thượng khen thưởng chàng. Năm ngoái, chàng bắt đầu sợ hãi quyền uy của hoàng thượng. Năm nay, chàng... hạ mình xuống bằng vai với nô tài luôn rồi ư?

Lẽ nào về sau chàng sẽ như thế này, vừa nơm nớp trước hoàng quyền tráo trở, vừa phải thu mình lại và làm những việc của nô tài?

Không. Chàng là hoàng tử, là Tứ a ca. Là con cháu Ái Tân Giác La.

Tứ a ca đứng ngoài cổng Nội vụ phủ, trời chiều ngả về Tây, đụn mây dày đặc ập xuống, trời đất ám màu tối tăm. Gió đêm chợt nổi, thổi tấm áo chàng tung lên phần phật.

"Tứ a ca, chúng ta về thôi." Tô Bồi Thịnh dắt ngựa lại, cung thỉnh chàng lên ngựa.

Quay về phủ, Tứ a ca vẫn về thẳng tiểu viện.

Lý Vi đương ép nước thạch lựu. Từ ngày nàng chuyển vào đây, cây thạch lựu ở hậu viện nở hoa quanh năm, song lại chưa từng kết trái. Năm nay chẳng biết sao lựu lại ra rủng rỉnh cả cây, quả nào cũng to đùng như quả dưa lê.

Bao nhiêu là thạch lựu, ăn không hết thì tiếc quá. Lý Vi bèn sai người ép thạch lựu thành nước, phần bã lọc ra vứt xuống dưới giếng.

Thấy Tứ a ca vào, nàng tự tay dâng lên thứ nước lựu đựng trong cái cốc thủy tinh như thể là dâng hiến vật quý.

Tứ a ca bưng lấy, chưa cần uống đã ngửi thấy mùi thạch lựu, chợt nghĩ đến điều gì, hỏi nàng: "Sao, cây thạch lựu kia ra quả rồi à?"

"Dạ, ra nhiều quả lắm." Lý Vi kéo luôn Tứ a ca đi xem, Tô Bồi Thịnh sai người giơ cao lồng đèn chiếu vào cây lựu. Hai người đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn cây lựu sai quả, vòm cây choán hết nửa khoảnh sân như mây đùn che phủ.

Tô Bồi Thịnh bảo người lấy cây gậy tre, hái liền một đĩa xuống cho Tứ a ca.

Tứ a ca cầm lên một quả lựu đã chín nứt, hạt lựu ở trong mang màu phấn hồng, trong veo tựa viên đá quý lóe sáng dưới ánh đèn lồng.

Đến một cây thạch lựu cũng biết "tích lũy sâu dày, giữ sức chờ đợi". Nó đã chờ được bốn năm, thì chàng còn có thể chờ lâu hơn nữa.

Chẳng lo nhất thời khuất phục, chỉ sợ cúi đầu cả đời.

Tứ a ca bỏ quả lựu xuống, khẽ bảo: "Tốt, chia cho mỗi phủ một ít. Bảo là quả nhà mình trồng, mời họ ăn thử."

Tô Bồi Thịnh nhận lệnh đi ngay.

Đêm xuống, Lý Vi cứ thấy Tứ a ca lạ lạ chỗ nào. Ánh nhìn dò xét của nàng khiến chàng để lộ nụ cười hiểu ý, rồi chàng thúc mạnh mười mấy cú làm nàng rơi vào cõi mơ màng, đoạn mới cất giọng hỏi nàng: "Ban nãy nhìn gì thế?"

"... Sao ạ? Đừng dừng mà!" Hai tay hai chân nàng quấn cả lên.

Chàng cười, dần đẩy đưa điên cuồng.

Ngoài phòng, đám Ngọc Bình nghe tiếng cách cách ở trong nức nở càng lúc càng thảm thiết, tất cả chỉ biết nhìn nhau.

Trong màn, nàng nằm rạp phía dưới, cắn chăn, mình mẩy co giật liên hồi, không nhịn nổi thò tay về đằng sau sờ chàng, bắt lấy tay chàng van vỉ xin tha.

Chàng trở tay nắm ngược lại tay nàng, nương theo tư thế cong người của nàng, ra sức thúc lên một cách cuồng loạn. Những cú thúc làm đầu gối nàng bắt đầu nhấc cao, kế sau đó thì chẳng khác nào ngồi bẹp trên eo chàng.

"A... a! Ưm... a!" Đầu óc nàng đã hóa thành một đống bùn nhão, mọi ý thức đổ dồn hết vào chàng, chàng khẽ cử động ngón tay thôi cũng như là gảy trúng sợi dây nhạy cảm nhất trong nàng.

Chàng đưa tay vuốt trấn an tấm lưng run rẩy của nàng, bên tai rền rĩ tiếng nàng khóc nấc, nghe mà xót hết ruột gian.

"Ngoan nào, ngoan nào, để gia sung sướng lần này, về sau sẽ không làm thế với nàng nữa." Chàng nhoài người ra lưng nàng, lại thúc vào nàng trong tiếng rên rỉ kéo dài.

Qua một đêm, Lý Vi mới mơ hồ hiểu ra thế nào là giải tỏa dục vọng, khắp thân nàng trở thành một thứ để chiều lòng chàng. Giây phút ý chí mất khống chế ngay trên cơ thể mình, nàng chỉ còn biết bấu víu vào chàng, người đang giày xéo nàng. Trên tay chàng, dưới thân chàng, nàng quên đi hết thảy, chỉ còn cảm nhận được mỗi chàng.

Sau khi chàng ẵm nàng đi tắm, hai người trở về giường. Nàng nằm bẹp dí, đệm giường đã được thay mới, lúc nãy trên ấy thậm chí có cả nước tiểu của nàng...

Những gì hồi xưa chỉ được đọc trong tiểu thuyết H nặng, vừa rồi nàng đều đã trải nghiệm hết một lượt.

Nàng cầm lòng không đặng ôm chăn khóc òa.

Lúc này, thân mình lạnh lẽo của chàng áp lại từ phía sau, làm người nàng run bắn.

"Đừng sợ, gia cho nàng dùng ít thuốc." Nói đoạn, chàng thò tay vào chăn, bôi thuốc vào đằng dưới nàng khi mà nàng chẳng kìm nén nổi cơn run. Chàng kề sát mặt nàng, rải từng chiếc hôn, "Không khóc, lỗi của gia cả, muốn cắn gia thì cắn đi." Chàng lật nàng lại, ôm vào lòng.

Một lát sau, chàng thấy có gì sai sai, quả nhiên hàm răng nàng cắn chàng đang run, bàn tay bôi thuốc cũng chạm vào thứ gì ướt át.

Nàng lại khóc hu hu, chàng vội hôn dỗ dành: "Không khóc, không khóc, tại gia hết, ngoan, không sao cả."

Nước đằng dưới cứ chảy nhiều thêm, khắp người nàng ửng lên một màu đỏ rực diễm lệ.

Tay chàng ở dưới nhẹ nhàng xoa dịu nàng, môi dán lên mặt nàng hôn khắp.

Cho đến khi dịu lại, nàng thở hổn hển bảo: "Mai mốt thiếp... thiếp cũng thế này sao ạ?"

"Không đâu, không đâu, tại vừa nãy gia mạnh bạo quá. Rồi sẽ ổn thôi, không sợ." Chàng dỗ.

Nàng hơi thả lỏng, dẫu sao nàng cũng chẳng có kinh nghiệm thực tế gì trong chuyện ấy, lời chàng nói chắc là tin được đấy? Chính ra người trong hoàng cung cổ đại đúng là hoang dâm thật, ngày xưa đâu biết chàng có cả tài này.

Thân thể nàng hãy còn đắm đuối trong niềm vui sướng chưa dứt, được chàng hết ôm ấp rồi đụng chạm, bất giác lại có phản ứng.

"Lỗi của ta, không sợ không sợ." Chàng ôm nàng dỗ liên hồi, thấy thần sắc nàng nửa mơ màng, nửa váng vất, chợt nảy lên một ý nghĩ, ghé gần tai nàng bảo: "Ban nãy... có được không?"

Được. Đúng thực là say sưa thỏa thích. So với ban nãy, những lần trước chỉ đáng coi là cơm bình dân, còn đây phải là đại tiệc hào môn. Chỉ có điều khá là thách thức tam quan, làm nàng lúc tỉnh táo lại bỗng thấy hơi khó lòng chấp nhận.

Nhìn nàng giấu mặt vào trong chăn, Tứ a ca nở nụ cười, ôm nàng vỗ về, đoạn khe khẽ bảo: "Thế lần sau có muốn nữa không?"

"Ứ ừ!"

"Thế gia muốn, nàng muốn với gia là được."

Trong màn, hai người lại quấn quýt thêm lúc nữa mới nghỉ hẳn. Đám người ngoài phòng đồng loạt thở phào, chỉ Tô Bồi Thịnh ngó chiếc đồng hồ trong tay Ngọc Bình mà đâm sầu.

Còn có ba khắc nữa là đến giờ rồi... nên gọi hay là không đây?

(còn tiếp)