Chương 1: Trùng sinh.
Một hòn đảo nào đó ở Đông Hải.
Bầu trời xám xịt như phủ đầy tro tàn, sấm chớp ẩn hiện bên trong mây đen cuồn cuộn. Phía dưới là mặt biển màu máu ồ ạt, mãnh liệt đánh từng đợt sóng vào bờ.
Không gian quỷ dị, ma mị, giống như vừa trải qua một trận chiến kinh thiên động địa.
Trên hòn đảo lúc này có không biết bao nhiêu người đông nghịt đứng vây quanh một vật thể hình khối phát sáng.
Nó giống như một cái lồng giam tạo ra từ lôi điện màu tím, vô số sợi xích màu đen được cố định sâu xuống lòng đất đang buộc chặt lấy cái lồng này.
Mà ở giữa có một người đang gục đầu quỳ gối xuống đất, cổ tay cổ chân của y đều bị xích đen cuốn lấy.
Nhìn kỹ mới thấy đây là một vị lão giả. Mái tóc y bạc trắng rối tung bị gió biển vô tình thổi bay phất phơ, để lộ ra khuôn mặt già nua cùng ánh mắt bất phàm đang ẩn giấu.
Đôi mắt y mang lại cảm giác đã trải qua vô số tuế nguyệt, biết qua bao nhiêu thương hải tang điền, toát lên một vẻ từng trải. Nhìn kỹ có thể thấy được hai con ngươi này mang một màu đen u ám, tựa như một cái vực thẳm không cho phép ánh sáng chui vào.
Dù đang bị xiềng xích trói buộc nhưng mặt y không hề có biểu cảm gì, hoàn toàn tĩnh lặng như mặt nước, giống như hết thảy đều là chuyện bình thường.
Mà trái lại, những người đang vây quanh y lại giống như sóng biển cuồng bạo ngoài kia, không ngừng hò hét.
Trên mặt mỗi người bọn họ đều mang những biểu cảm khác nhau. Có người giận dữ, có người lo sợ, có người hả hê, có người hiếu kỳ, cũng có người tiếc thương,...
Tất thảy âm thanh gió trời, sóng biển đều bị tiếng của đám người này lấn át. Họ đều hướng về vị lão nhân đang bị giam cầm mà quát tháo:
"Ma đầu tặc tử! Ngươi đã bị chúng ta phong cấm toàn bổ cổ trùng và tiên nguyên, cũng đã rơi vào thiên la địa võng do chúng ta bố trí.
Hahaha, ngày hôm nay ngươi khẳng định phải c·hết ở đây!" Một lão trung niên gân cổ quát lớn.
"Ma Vô Hối tên ác tặc nhà ngươi mau ngoan ngoãn hiến ra tiên cổ!
Hắc, bản toạ sẽ cân nhắc hướng chư vị tiên hữu ở đây cho ngươi c·hết được toàn thây!" Một người khác khoanh tay nói, khoé miệng nhấc lên một nụ cười lạnh.
"Tên đạo tặc vô sỉ! Năm đó trộm mất truyền thừa của ta có nghĩ đến ngày hôm nay?!
Hừ, nay ta bắt ngươi phải trả lại toàn bộ!" Một nữ nhân tức giận chỉ trỏ mắng.
"Lão ma, ngươi tính kế cả thiên hạ, có tính ra ngày c·hết của mình?
Vì ngày này, ta đã chuẩn bị mười mấy năm. Thù g·iết con, lão phu tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!" Một lão nhân chắp tay sau lưng nói, ánh mắt lộ ra sát khí đằng đằng.
Mỗi người một câu, mồm năm miệng mười, ồn ào náo nhiệt, nói mãi không dứt.
Mà bên này vị lão giả vẫn bình thản như cũ, y một chút cũng không lên tiếng trả lời những người kia, khiến cho những người chửi mắng càng thêm phẫn nộ.
Nhưng đột nhiên, một câu hỏi vang lên:
"Ma Vô Hối...ngươi có hối hận?"
Lời này không toát ra ngoài miệng thành tiếng mà càng giống như truyền thẳng vào trong đầu vị lão giả, người ngoài không nghe được.
Nó bắt nguồn từ một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, khiến người ta nhìn vào mà rạo rực, chỉ muốn ôm vào lòng cưng chiều, mái tóc đen nhánh như thác nước tuỳ ý phủ lên đồi núi chập chùng, váy trắng điểm một vài cành hoa lê khẽ giao động.
Trong số những người ở phía ngoài lồng giam, nàng là người bình tĩnh nhất, cũng mang ánh mắt phức tạp nhất.
Nó như thể chứa đựng sự căm hận nhưng cũng có yêu thương, càng nhiều hơn là sự nuối tiếc, xót xa.
Hai người nhìn nhau, không gian như thể chỉ còn lại mỗi họ một quỳ một đứng giữa thiên địa, âm thanh hỗn loạn xung quanh cảm tưởng như không có, hoàn toàn tĩnh lặng.
Lão giả chưa trả lời mà nàng cũng kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng chỉ thấy người đó miệng khẽ mỉm cười, y lắc đầu.
Khuôn mặt kiều diễm của nàng không hề có chút khó hiểu nào, mắt đẹp khẽ nhắm lại rồi gật đầu, như thể vốn đã đoán trước được đáp án này. Nàng nhẹ nhàng xoay người, hướng vào sâu bên trong đám đông mà rời đi.
"Thời điểm đến rồi..." Vị lão giả nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, thầm nhủ trong lòng, hai mắt y khẽ nhắm lại.
Từ đầu đến cuối, bị những người kia chửi bới, y chỉ chờ một câu hỏi này của nàng, chỉ chờ một khoảnh khắc cuối cùng nói chuyện với nàng.
Nàng mới đi được một nửa, bỗng dị tượng bắt đầu xảy ra.
Tiếng chửi mắng xung quanh bắt đầu nhỏ dần rồi triệt để biến mất. Nàng nhìn những người xung quanh phát hiện biểu cảm trên mặt họ có một nét kinh ngạc, không tin, khó hiểu.
Nàng ngẩng đầu lên thấy mây đèn cuồn cuộn chuyển về phương hướng ở phía sau nàng, lại nhìn về ngoài kia sóng biển càng mạnh mẽ hơn, gió cuồng vũ khiến áo bào và tóc nàng mãnh liệt tung bay.
Bất giác nàng nghĩ đến cái gì, vội vàng ngoảnh đầu quay lại.
Lúc này chỉ thấy bên trong cái lồng giam bằng lôi điện màu tím kia, bên trên đỉnh đầu lão giả lơ lửng một sinh vật.
Hình thể nó giống một con ve sầu, toàn thân toát lên màu vàng kim óng ánh, hai mắt tựa như bảo thạch, đôi cánh của nó dang rộng toả ra ánh sáng cầu vồng.
"Xuân Thu Thiền..." Nàng nhìn chăm chú con ve sầu, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng lại rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, dường như cũng không ra xa khỏi dự liệu lắm.
"Tốt lắm, giấu được cả ta..." Nàng lắc đầu mìm cười, kế đến chỉ lặng lẽ nhìn về phương hướng đó, quan sát từng diễn biến tiếp theo.
Không khí im lặng xung quanh bắt đầu lại phát sinh tiếng nói, nhưng lần này chúng yếu ớt hơn nhiều:
"Không...không thể nào." Lão trung niên gân cổ quát ban nãy giờ đã rụt cổ lại, ánh mắt toát lên sợ hãi, da mặt tái nhợt đi trông thấy.
"Vô lý...hắn đã bị phong cấm cổ trùng và tiên nguyên. Sao vẫn có thể thôi động được...?" Người này ban nãy cười lạnh, thái độ khinh bỉ nhưng bây giờ mặt hắn nhăn lại, cổ họng có chút cảm giác khô khan, nuốt không trôi, tuyệt không dám tin vào cảnh trước mắt.
"Là...là Xuân Thu Thiền." Người này ban này đòi lão giả kia lấy ra tiên cổ, bây giờ y thực sư làm theo khiến hắn ngốc trệ.
Đám người bị đả kích trong lòng, thấy đối phương cơ hồ thoát khỏi giam cầm của họ thì xuýt chút nữa muốn thối lui.
Nhưng rất nhanh có người chợt nhớ đến cái gì liên vội quát:
"Không được! Hắn muốn dùng Xuân Thu Thiền lội ngược Thời Gian Trường Hà!"
Nghe được lời này người khác cũng bừng tỉnh, vội vàng thất thanh:
"Mau mau cản lại!"
Nhất thời trùng điệp đủ màu sắc từ bốn phương tám hướng hàng loạt bắn về phía lồng giam. Nào là hoả cầu, băng nhận, cuồng phong, lôi điện,... Tất thảy điên cuồng lao đi như lâm phải đại địch.
Nhưng đều muộn cả rồi. Giây phút cuối cùng lão nhân kia ngẩng cao đầu nhìn con ve sầu mìm cười, toàn bộ đều đã nằm trong tính toán.
Phạch.
Một tiếng đập cánh nhẹ nhàng của con ve sầu nhưng lại vang vọng khắp thiên khung. Một cái đập cánh, bất kể cuồn cuộn mây đen, hay là sóng biển điên cuồng, hay là đám người gào thét, thậm chí một con ruồi đang bay trong không trung cũng toàn bộ dừng lại, tất thảy đều đóng bằng, chìm vào tĩnh lặng.
Cả thiên địa chỉ còn lại tiếng con ve sầu kia vẫn đang không ngừng đập cánh. Nó càng đập càng nhanh, càng khiến ánh sáng cầu vồng quanh đôi cánh của nó lan toả, cuối cùng bao trùm lấy toàn bộ vị lão nhân bên dưới.
...
Đảo Sa Nhai, Đông Hải.
Bầu trời trong xanh thanh mát, từng đám mây trắng như cục bông khẽ trôi nổi, tiếng hải âu không ngừng vang vọng trong vòm trời. Sóng biển rì rào, nhẹ nhàng dập dềnh, xa xa còn có đàn cá chuồn bật lên khỏi mặt nước lướt gió một đoạn rồi lại lao xuống.
Trên đảo có bờ biển cát trắng tinh khôi, phía bên trong là một hàng dài những cây dừa cao hơn mười mét, cây nào cũng mọc đầy những quả dừa màu xanh, gió biển thổi lá dừa va vào nhau kêu xào xạc.
Ẩn sau hàng dừa vậy mà lại là cả một thôn trang. Thôn trang này không hề nhỏ, chiếm đến hai phần ba diện tích đảo.
Bên trong thôn trang là những ngôi nhà tranh lớn nhỏ khác nhau mọc san sát. Nhưng đặc điểm chung của chúng là đều có những bức tường làm từ đá trộn lẫn với cát, mái được làm bằng lá dừa khô nối với nhau bằng loại dây đặc biệt.
Những ngôi nhà này đều được phân bố rất gọn gàng, hợp lý. Hệ thống đường đi được tạo nên từ vô số những viên sỏi đá và vỏ sò vỏ ốc rất bắt mắt.
Nhìn chung, thôn trang này bố cục khá gọn gàng, đẹp mắt.
Người dân đi lại vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện vang lên khắp nơi, không khí vui tươi nhộn nhịp.
Lúc này, trong một ngôi nhà ở tây bắc thôn trang. Một thiếu niên nhìn khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang yên lặng ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ.
Hắn có một làn da hơi ngăm đặc trưng của người con biển, mái tóc đen dài được buộc lại gọn gàng, khuôn mặt thiếu niên trẻ tuổi. Cả người toát lên một loại khí chất trưởng thành, trải đời lạ kì, không phù hợp với tuổi tác cùng ngoại hình.
Đặc biệt đáng chú ý là đôi mắt của hắn. Đôi mắt đen kịt tựa như thâm uyên cắn nuốt tất thảy ánh sáng muốn đi vào. Biểu cảm trên khuôn mặt tựa như không có, giống một con rối vô hồn, khiến người ta không tài nào nhìn thấu được.
Hắn chỉ im lặng nhìn từng bóng người đi qua đi lại, nghe ngóng từng lời đổ vào trong tai. Được một lúc hắn chầm chậm nâng lên cốc nước dừa trên bàn, nhẹ nhàng làm một ngụm.
Cuối cùng ánh mắt lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhưng lần này khoé miệng hắn mỉm cười.
"Ta quả thật đã trùng sinh. Ma Vô Hối ta lại một lần nữa quay lại nơi này, quay lại 300 năm trước..." Chàng thanh niên nghĩ thầm trong đầu, nụ cười trên miệng lại càng đậm hơn nữa. Phối hợp với ánh mắt kia, làm ra một loại biểu cảm quỷ dị.