Chương 2: cổ Tàng Bảo Châu.
Người đi đường qua lại tấp nập, mấy quầy hàng bên đường không ngừng mời chào khách hàng, trẻ con chạy nhảy nô đùa vui vẻ. Nhìn chung thôn trang trên đào Sa Nhai này vô cùng náo nhiệt, không khí vui tươi tràn ngập khắp nơi.
Mà lúc này đang đi giữa đường là một chàng thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.
Hắn mặc một cái áo ba lỗ màu trắng khá cũ, quần đùi kéo dài đến đầu gối, chân đeo một đôi dép tông bằng gỗ có dây thừng làm quai.
Mái tóc đen dài được hắn buộc lại sau đầu, đội lên trên là một cái nón lá dừa đã ngả vàng, nón lá che đi khuôn mặt hắn. Làn da hơi ngăm bị để mặc cho ánh nắng chói chang chiếu vào.
Tướng đi của hắn toát lên một loại phong thái ung dung, thoải mái, yêu đời. Đi đến đâu gặp người quen hắn cũng ngẩng đầu lên mỉm cười chào một cái.
Nhưng ít ai biết khi không có người để ý, ẩn dưới vành mũ đó là một đôi mắt thâm sâu như vực thẳm, khiến người vô thức có cảm giác ngã vào thì sẽ bị hòa tan.
Nếu có người 300 năm sau nhìn thấy thiếu niên này sẽ hốt hoảng hét lên: "Ma Vô Hối!" xong sau đó vận hết sức bình sinh mà bỏ chạy.
Đúng vậy, người trẻ tuổi ung dung tự tại, thân thiện với mọi người này chính là Ma Vô Hối, cũng là ma đầu 300 năm sau người người đuổi đánh cũng như kính sợ.
"Hợp chiêu Hồi Xuân Thu vẫn chưa hoàn thiện, thành ra đưa ta về thời điểm quá xa như này...
Quả nhiên, người nọ cố tình giấu ta..." Ngoài mặt vui vẻ nhưng nội tâm hắn lại nổ ra một vụ bão đầu óc, không ngừng suy ngẫm một việc gì đó.
"Ma gia trang, Ma gia trang..." Trong đầu hắn lúc này đang không ngừng lật lại những ký ức đã phủ kín bụi bặm.
Hắn vốn là một nhân viên làm công ăn lương ở Trái Đất. Nhưng một ngày sau khi hắn ngủ dậy thì phát hiện mình đã biến thành trẻ sơ sinh.
Ma Vô Hối lúc đó vô cùng hoảng loạn, hắn tưởng mình đang mơ nhưng hiện thực lại vả vào mặt hắn một cách đau điếng.
Mới đầu hắn cho rằng mình trùng sinh, nhưng sau đó lớn lên mới phát hiện thực ra lại là xuyên không. Đây là một thế giới khác, một nơi hoàn toàn khác Trái Đất!
Tạm chưa nói đến ngôn ngữ, ta nói đến những thứ siêu nhiên ở thế giới này. Nơi này có tồn tại một loại sinh linh gọi là "cổ". Chúng có muôn hình vạn trạng, có thể là côn trùng, có thể là động vật, cũng có thể là đồ vật,... Chúng sở hữu những năng lực phi phàm, hô mưa gọi gió, rời non lấp biển, thậm chí hủy thiên diệt địa.
Mà những người đem những con cổ này luyện hoá, biến sức mạnh của chúng thành của mình liền được gọi là: Cổ Sư.
Nhớ đến đây trong đầu hắn có một loại cảm giác kì quặc.
"Đối với ý thức của ta thì đó là chuyện của 300 năm trước. Nhưng với cơ thể này lại chỉ mới hơn mười năm thôi." Ma Vô Hối không khỏi nhếch miệng lắc đầu cười, hắn không ngờ lại tồn tại loại xung đột ký ức này, mang đến một cảm giác mới lạ.
Nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục trạng thái, lại là một tên thiếu niên bình thường. Lúc này hắn mới ở thời kỳ thiếu niên, vẫn nên làm đúng với tuổi.
Ba trăm năm kinh nghiệm đã luyện cho hắn một sự cẩn thận. Dòng thời gian trước hắn đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu loại thủ đoạn trên đời.
Hắn biết có không ít cách để nhìn trộm lại quá khứ. Ngộ nhỡ sau này có người nghi ngờ hắn nên điều tra, phát hiện sự không ổn, từ đó suy ra hắn là người trùng sinh thì sao?
Không chỉ vậy, người xung quanh phát giác điểm kỳ quặc, xâu chuỗi lại rồi đoán ra hắn trùng sinh vậy thì cũng không ổn.
Ở đời, mãi mãi đừng cho rằng bản thân là thông minh nhất, mãi mãi đừng cho rằng kẻ khác đều là ngu xuẩn.
Hắn có ký ức ba trăm năm đi trước thời đại, tận lực bảo tồn ưu thế này mới là thượng sách. Có thể giấu được bao lâu vậy thì liền giấu, tuyệt không nên để lộ sơ hở.
Diễn trò vào vai chính bản thân mình ba trăm năm trước đối với hắn mà nói, thực sự dễ như nắm mở bàn tay. Vì thế trong đầu hắn lúc này đầu tư tinh lực vào việc khác.
Cổ sư phân chia cảnh giới từ nhất chuyển đến cửu chuyển. Nhất đến ngũ chuyển là phàm, lục đến bát chuyển là tiên, cửu chuyển xưng tôn.
Ở dòng thời gian kia hắn đã tu đến thất chuyển, một thân thủ đoạn ảo diệu, xứng tầm cường giả trong khắp ngũ vực. Nhưng bây giờ hắn mới chỉ là một phàm nhân bình thường.
"Ngày mai hẳn là khai khiếu đại điển..."
Khai khiếu là bước đầu tiên của bất cứ phàm nhân nào muốn đặt chân lên con đường tu hành. Tiền đồ có rộng mở hay không tất cả đều quyết định vào thời điểm này.
Nhưng ý định của hắn không phải đi ngược xa đến như vậy...những kế hoạch đã tính trước xem chừng nhẹ thì hoãn lại, nặng thì huỷ bỏ hoàn toàn.
"Có điều, như này cũng không vấn đề gì."
Mặc dù ngoài ý muốn có khi còn tốt hơn. Dòng thời gian cũ hắn trách bản thân đã phí phạm thời gian vào quá nhiều thứ, một nửa non thời gian vẫn còn mù mù quáng quáng, ù ù cạc cạc mãi mới thăng tiên.
Nay có cơ hội làm lại, hắn có tự tin mình không chỉ có thể quay lại một bước kia mà thậm chí còn đi xa hơn!
Trong đầu hắn có rất nhiều thông tin đáng giá đối với sự phát triển bây giờ, nhưng cần hắn từ từ suy tính sắp xếp.
Khai khiếu đại điển ngày mai sẽ diễn ra nhưng có một số thứ hắn cần làm trước đó.
...
Khi màn đêm đến bao trùm Ma gia trang và đảo Sa Nhai.
Ma Vô Hối bỗng nhiên tỉnh dậy từ giấc ngủ, ước chừng tầm này hẳn là đã giờ Tý. Hắn từ từ rời khỏi giường sắp xếp lại chăn gối đệm, sau đó mới bước ra gian chính của căn nhà.
Hắn không có người thân, phụ mẫu kiếp này của hắn đã m·ất m·ạng khi đi săn từ 5 năm trước. Vì thế hiện hắn đang ở với một vị cổ sư đã về hưu trong tộc, căn nhà này cũng là của y.
Ma Vô Hối nhẹ nhàng kiểm tra, phát hiện vị cổ sư này đã ngủ hắn mới yên tâm, nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Nhưng hắn không ngu ngốc đến mức đi lại giữa đường chính, gia trang có quy định sau giờ Hợi tộc nhân không phận sự không được đi lại, sẽ luôn có cổ sư làm nhiệm vụ tuần tra.
Việc hắn muốn làm đêm nay, tốt nhất là không để bất cứ một ai phát giác thì hơn.
Ma Vô Hối giống như một con rắn đen, hắn nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn len lỏi trong từng con hẻm tối tăm, khuất tầm nhìn.
Dòng thời gian trước hắn đã gắn bó với Ma gia trang một thời gian kha khá, từng ngóc ngách ở nơi đây đều trong lòng bàn tay của hắn.
Di chuyển không đến một nửa canh giờ, Ma Vô Hối cuối cùng cũng đến vị trí cần đến. Hắn dừng lại tựa vào tường thở gấp, mổ hôi chảy nhễ nhại ướt hết áo ba lỗ và tóc của hắn, đêm nay là một đêm không có gió.
Dù sao hắn lúc này vẫn là một thiếu niên mười lăm tuổi, thể lực không có bao nhiêu, di chuyển lâu trong cường độ như vậy vẫn có chút quá sức. Nhưng nghĩ đến thứ sẽ đạt được đêm nay, hắn không khỏi nhếch miệng nở một nụ cười trên khuôn mặt mệt mỏi.
Hiện hắn đang đứng ở vách tường phía sau một tòa khách sạn nhỏ trong gia trang, nơi này nằm ở rìa phía Bắc của gia trang nên trước mặt hắn là tường rào bằng gỗ cao đến hơn 3 mét, mà phía bên kia có một vài tia sáng của đuốc len lỏi qua khe hở, còn có tiếng đi đi lại lại của cổ sư tuần tra.
Ma Vô Hối nhẹ nhàng ngồi xổm xuống ẩn mình sau một cái thùng gỗ đã bám bụi, hắn cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Mặc dù đây là một con hẻm khá hẹp, có thể nói là chả bao giờ có người tuần tra nhưng cẩn thận vẫn hơn.
"Hẳn là ở chỗ này..." Ma Vối Hối nghĩ thầm, hắn lấy tay sờ sờ lên chân tường.
Được một lúc cuối cùng cũng phát hiện ra một viên đá kì lạ. Mảng tường này khá chắc chắn, đất và cát đều đã đông cứng nhiều năm nhưng viên đá mà hắn sờ vào trên tường lại có cảm giác lỏng lẻo, có thể lấy ra được.
Ma Vô Hối thấy vậy nhẹ nhàng cúi mình xuống sâu hơn, sau đó cẩn thận cạy cạy viên đá này ra.
Hình thể nó cũng không lớn, chỉ bằng một bàn tay của thiếu niên, nó ở một vị trí sát với mặt đất.
Loay hoay một chút cuối cùng cũng lấy được viên đá, chân tường lộ ra một cái hốc. Ma Vô Hối thấy vậy không chần chừ mà thò tay vào sờ soạng, hắn rất nhanh phát hiện ra một chỗ nền cát lồi lên.
Đây hẳn là thứ mà hắn đang tìm, vì thế hắn cúi xuống sâu hơn nữa để tay thuận tiện di chuyển, sau đó xoa xoa phủi phủi đống cát bị cộm. Rất nhanh sau đó đã sờ được một món đồ.
Thứ này sờ vào khá lạnh, lại cứng, bề mặt trơn trơn, có hình tròn, cảm giác như một quả cầu. Ma Vô Hối vội vàng phủi thêm cát xung quanh ra, trực tiếp cầm vào vật kia rồi lôi ra.
Rốt cuộc cũng đã nhìn thấy chính xác hình dáng của nó. Dưới ánh trăng chiếu rọi, nó óng lên ánh sáng nhẹ màu trắng vô cùng đẹp mắt. Đây vậy mà lại là một viên ngọc trai, hình thể to lớn hơn ngọc trai thường thấy ở Trái Đất.
Nếu còn ở Trái Đất, cái này bán đi chắc chắn sẽ được kha khá tiền. Nhưng ở thế giới này, bán đi cũng quá phí rồi. Bởi vì đây không phải một viên ngọc trai bình thường mà là một con cổ!
Cổ có muôn hình vạn trạng, chúng không nhất thiết phải là côn trùng mà cũng có thể là viên ngọc trai như này.
"Tin đồn quả không sai, nó thực sự ở đây." Ma Vô Hối kinh hỉ, liếc ngang dọc kiểm tra rồi nhét con cổ này vào túi quần. Sau khi làm vài việc xoá dấu vết hắn lại thuận theo đường cũ về nhà.
Khoảng ba năm sau thời điểm hiện tại, một cổ sư nhị chuyển trong khi tuần tra trên mái của từng nhà thì trượt chân ngã xuống chỗ này. Hắn ta tối tăm mặt mũi không thấy gì liền đạp loạn xạ, cuối cùng đạp trúng viên đá lỏng lẻo kia.
Vị cổ sư đó thấy kỳ lạ liền lôi ra, phát hiện bên trong hốc tường chính là con cổ có hình ngọc trai này. Tên của cổ này là Tàng Bảo Châu, tác dụng duy nhất của nó chính là cất giữ cổ trùng lâu dài.