Chương 100: Nguỵ Thụ Công đầu quân. Xây dựng quân đánh thuê.
Lúc này đám người chợt nghe thấy tiếng động, bong bóng của họ đang lắc lư chao đảo, điều này đồng nghĩa là có người tiến xuống Trấn Ma Đàm. Mấy tên cổ sư Khương gia Ma gia không khỏi nhao nhao đứng dậy ngóng chờ, bọn họ không tầm mắt của đám Trình Nông, lúc này vẫn đang ôm hy vọng đối phương xuống thả mình ra.
"Đó có phải Kình phó gia chủ không?" Một tên cổ sư Khương gia nói.
Đám người rất nhanh đã nhận ra người xuống Trấn Ma Đàm lần này, tuy nói Yêu Tộc thật khó phân biệt, nhưng đấy là góc nhìn Nhân Tộc mà thôi, giống như ở Trái Đất hay nói người Châu Á nhìn giống nhau nhưng thực ra dưới góc nhìn của người Châu Á thì phân biệt thực sự rất dễ, trái lại là người da trắng giống nhau.
Dẫu vậy, vẫn có một vài cá thể nổi bật khiến người ta vừa nhìn liền nhận ra. Ví như Kình Thái có thể nói là giống một con cá nhà táng, cả kình tộc chỉ có huyết mạch nhà hắn là như vậy. Còn về Kình Kiêu, điểm đặc biệt của hắn là cơ thể lớn hơn đồng tộc.
Đám người đem theo hy vọng nhìn theo nhưng để họ thất vọng là Kình Kiêu lại bơi tới một cái bong bóng khác. Họ không biết đấy là bong bóng của ai nhưng Trình Nông lúc này mở mắt ra, nhìn về phía cái bong bóng kia, ông ta biết bên trong là người nào.
Vì bong bóng khá bé nên Kình Kiêu chỉ có thể thò cái đầu của mình vào, bên trong chính là đám người Nguỵ Thụ Công.
"Tào Đức...thời hạn đã đến, gia chủ muốn nghe câu trả lời của ngươi." Kình Kiêu nói.
Nhưng đáp lại hắn là sự im lặng, Nguỵ Thụ Công vẫn như kẻ mất hồn, Nộ Hoả Sầu Vũ ở hai bên cũng hết cách, chỉ có thể cùng đại ca ngồi đó.
"Hầy, Tào Đức...xét thấy ngươi bị người dồn vào con đường ma đạo, làm ra chuyện thương thiên hại lý kia...nhưng cũng có tâm hối cải.
Gia chủ đặc cách cho ngươi tham gia liên quân cống hiến cho thương sinh diệt trừ tên Khương Tiểu Phàm kia.
Tào Đức, thù của ngươi, vẫn còn có thể trả mà." Kình Kiêu nói ra câu cuối có chút thương hại cho con người này.
Hắn sống cả đời chỉ là công cụ của người khác, ban đầu hắn vì muốn lấy lại những thứ của mình mà nuôi chí trả thù, nhưng bây giờ cái gì cũng mất, hắn còn chẳng buồn để tâm mối thù với kẻ kia nữa. Giết hắn xong lại như thế nào? Tào gia không sống lại được, Liễu Thanh Hương...có lẽ đã quên hắn...
Nguỵ Thụ Công là kẻ đáng trách, nhưng cũng đáng thương.
"Tào Đức, nói cho ngươi một chuyện...bọn ta nhận được tin tình báo từ đảo Khang Lạc, Thanh Hương tiên tử vì chuyện của ngươi mà tuyệt giao với Khương Tiểu Phàm, dẫn theo con cả bỏ chạy khỏi Khương gia. Bây giờ nàng đang bị truy đuổi." Kinh Kiêu nói tiếp, đây có lẽ là thứ duy nhất có thể lay động Nguỵ Thụ Công, nếu vẫn không được nữa thì...thôi vậy.
Nào ngờ Nguỵ Thụ Công vậy mà lần đầu tiên trong nửa tháng, động đậy! Ông ta với khuôn mặt hơi hóp lại ngẩng lên nhìn Kình Kiêu, trong mắt có một chút tia hy vọng cuối cùng.
Thấy vậy Kình Kiêu mừng lắm, lại nói.
"Ý của nàng đã rõ, ngươi chấp nhận để nàng b·ị b·ắt lại về nơi đó sao?"
Bờ môi Nguỵ Thụ Công mấp máy, ánh mắt lộ ra sự giao động, hai tay run run. Cuối cùng ông ta khó khăn đứng dậy, thậm chí Nộ Hoả Sầu Vũ còn phải đỡ hai bên.
"Ta...đồng ý với Kình gia chủ." Nguỵ Thụ Công khàn khàn nói, nghe vậy Kình Kiêu không khỏi cao hứng. Khương gia mạnh mẽ, thêm một viên mãnh tưỡng liền đảm bảo thêm một phần!
"Được, ngươi đợi một chút, ta đem các ngươi đi!" Nói rồi Kình Kiêu rút cái đầu cá voi ra khỏi bong bóng, sau đó lấy tay ôm lại cái bong bóng này, mang theo nó bơi lên.
Ở bên trong bong bóng, Nguỵ Thụ Công nhìn hai vị đệ muội kết nghĩa, có chút khó khắn nói.
"Nộ Hoả, Sầu Vũ...ta xin lỗi. Năm xưa ta cứu hai ngươi cũng là do Khương Tiểu Phàm tên đó ra lệnh, hắn muốn ta lấy lòng các ngươi rồi cùng biến các ngươi thành công cụ cho hắn dùng.
Nhưng ta thề, ta thấy hai ngươi không xứng bị như vậy nên luô-"
"Đại ca không cần giải thích."
"Mục đích ban đầu như nào không quan trọng, quan trọng là sau này đại ca dùng chân tâm đối đãi bọn muội."
Nộ Hoả Sầu Vũ không để Nguỵ Thụ Công nói hết mà trực tiếp cắt lời. Bọn họ đều là người sống hơn trăm tuổi, cũng đã trưởng thành, nào phải mấy tên trẻ người non dạ không hiểu chuyện.
Nguỵ Thụ Công tiếp cận ý đồ xấu là thật, nhưng sau đó coi bọn họ như anh em cũng là thật, không có một phần giả. Đã như vậy tại sao họ phải bám víu vào một cái chuyện cũ không còn đáng quan trọng?
Nguỵ Thụ Công nghe vậy liền không kiềm được mà nắm chặt hai tay bọn họ, khuôn mặt đó có chút mếu máo, ông ta cảm động, thực sự cảm động. Những người này không phải huynh đệ cùng nhau lớn lên với ông ta như Khương Tiểu Phàm, nhưng bọn họ còn đối với ông ta còn thân thiết hơn, dường như anh em một nhà, không, có lẽ anh em một nhà cũng không bằng.
Giờ ông ta nhận ra một điều
Có lẽ ban đầu ông ta thực sự bảo vệ Liễu Thanh Hương và Tào gia vì tình yêu và trách nhiệm. Khi đó ông ta còn là con người.
Nhưng càng về sau ông ta càng giống như một cỗ máy được lập trình, nói theo người ở Cổ giới thì là một con rối được điều khiển bởi những sợi dây từ quá khứ, một thứ đồ vô hồn. Vì thế mà khi mất đi Tào gia và Liễu Thanh Hương, ông ta liền xụp đổ, một con rối đứt dây.
Chỉ là giờ đã khác rồi, ông ta có lại thứ sờ sờ tồn tại ở trong lòng, đó chính là "gia đình" này. Ông ta không còn là con rối bị điều khiển nữa, ông ta đã trở lại thành con người, thành thứ đã đánh mất từ lâu.
"Cảm ơn hai người...cảm hơn hai người nhiều lắm!" Nguỵ Thụ Công cảm động nói.
Sầu Vũ tuy ngoại hình đáng sợ nhưng lại toát lên vẻ trầm ấm, mìm cười nói.
"Được rồi mà đại ca, giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn sao?"
"Phải đó đại ca, cảm ơn cái gì, Bây giờ chúng ta tập trung đi cứu đại tẩu!" Nộ Hoả nói thêm một câu.
Thấy vậy Nguỵ Thụ Công bật cười, gật gù nói.
"Được được, đi cứu đại tẩu của muội."
Kình Kiêu ở bên ngoài chả nghe thấy gì nhưng chỉ biết ba người kia cười nói vui vẻ, xem ra phe liên quân không chỉ có thêm Nguỵ Thụ Công mà còn có thêm Nộ Hoả Sầu Vũ, đây là ba chiến lực tứ chuyển không thể khinh thường, như vậy rất tốt, hắn cũng vì vậy mà vui.
Chỉ có Trình Nông ở xa nhìn tới, hai mắt nheo lại. Hiển nhiên đối với việc liên quân có thêm hảo thủ rất phản cảm, nhưng cũng chỉ có thể thở dài, ông ta còn làm được gì?
...
Một tháng thấm thoát trôi qua, đám người Ma Vô Hối di chuyển trên biển một đường nhắm tới Tam Đảo, trên đường thỉnh thoảng sẽ dừng lại ở một số gia trang, thành nhỏ trên đường nghỉ ngơi. Nhưng nơi này bây giờ có thể nói là tình trạng sống rất tệ. Đa phần người có thể chiến đấu đều bị Khương gia đem đi nhập ngũ, ra chiến trường làm lính. Những người ở lại khả năng lao động kém, nuôi sống bản thân khá khó khăn, khiến cho những nơi này ngày càng xuống dốc.
Cứ như vậy không sớm thì muộn, lòng người cũng sẽ không còn ủng hộ Khương gia nữa.
"Chủ công, kia là Tam Đảo sao?" Phí Thiên Dật tò mỏ hỏi, trên đường hắn thực sự hỏi rất nhiều, dù sao bé đến lớn hắn chưa từng rời khỏi thành Kim Lung, đối với thế giới bên ngoài rất hiếu kỳ.
Ma Vô Hối nhỉ nhẹ nhành gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước.
Nơi đường chân trời hiện ra ba hòn đảo nằm liền kề nhau, kiến trúc trên ba hòn đảo này nhiều như kiến, cũng có chút hỗn loạn tuỳ ý, đương như không được quy hoạch cẩn thận. Đặc biệt hút mắt là giữa mỗi đảo đều có một kiến trúc to lớn như hạc giữa đàn gà, hiển nhiên là nơi ở của ba tên hải tặc có tu vi Ngũ chuyển. Ba kẻ này đứng đầu ba băng hải tặc lớn mạnh nhất phía nam Đông Hải này, gồm băng Huyết Sa, băng Cốt Hải và băng Chiến Phủ.
Lần này Ma Vô Hối lựa chọn tiến vào hòn đảo do băng Chiến Phủ làm chủ.
Quanh đảo có đông nghịt tàu thuyền lớn nhỏ đầy đủ neo đậu, trên thuyền treo này đó cờ xí loè loẹt, bắt mắt vô cùng, những tàu thuyền này đương nhiên là của hải tặc. Trên đảo trên thuyền người người nườm nượp qua lại tấp nấp, nhưng kẻ nào nhìn cũng nhếc nhác bẩn thỉu, làn da ngăm đen do lênh đênh trên biển lâu ngày, trên mặt kẻ nào cũng mang vẻ dữ tợn, thô tục.
Để tránh gây sự chú ý, ba người Ma Vô Hối đã sớm thay một bộ đồ giống hải tặc, đặc biệt là Hà Hạ Đông phải nguỵ trang cho thật xấu, xấu đau xấu đớn mới được. Nàng mặt dù rất uỷ khuất nhưng cũng đành chấp nhận, nếu không phiền phức sẽ rất nhiều, với đám hải tặc này mà nói nữ nhân chính là đồ chơi, thỉnh thoảng buồn buồn đem củ khoai ra nướng, nướng hỏng lò cũng có khi. Một nữ nhân xinh đẹp như nàng, nhất định sẽ khiến người ta đỏ mắt, trên đảo có không ít băng hải tặc có thuyền trưởng là cổ sư tứ chuyển, không sợ chiến một trận nhưng phiền phức quá lớn.
Ba người cứ thế hoà nhập vào đám hải tặc mà đi, thỉnh thoảng xung quanh vang lên tiếng chửi nhau cùng chém g·iết, nhưng cũng chẳng có ai ngăn cản. Đám người Ma Vô Hối có lúc còn bước qua một bộ t·hi t·hể đã bắt đầu phân huỷ, xem ra là bị đ·ánh c·hết được mấy ngày.
Dày vò ở cái nơi c·hết tiệt này nửa canh giờ, Ma Vô Hối cuối cùng dẫn theo hai người đi vào một căn nhò ọp ẹp, nhìn qua không có gì thường thường.
Nhưng khi vừa bước vào, một con dao lao thẳng đến xuyên qua khe hở giữa Ma Vô Hối và Phí Thiên Dật. Vì đã có sự nhắc nhở trước từ Ma Vô Hối nên Phí Thiên Dật với cảnh này không có kích động.
"Hahaha! Tốt, xứng đáng làm khách của lão tử." Một tiếng nói từ sâu trong nhà vọng ra, dường như rất tán thưởng đám Ma Vô Hối dù một chút cũng không biến sắc.
"Cường Chột tên chó đẻ nhà ngươi, cút ra đây làm ăn!" Ma Vô Hối bỗng nhiên nhấc lên một chất giọng đầu đường xó chợ, có chút thô thiển, khác với tác phong thường ngày.
"Hahaha! Khách quen! Khách quen! con chó đẻ nhà ngươi chờ chút, ông đây ra ngay." Cường Chột từ trong nhà nói vọng ra, ngữ khí có vẻ rất hài lòng.
Chỉ thấy sau đó một tên chột bẩn thỉu bụng phệ đi ra, vừa đi vừa xách xách cái quần, tay còn thò vào trong đảo đảo một hồi sắp xếp tiểu huynh đệ. Theo sau hắn có một nữ nhân quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù đi theo. Hiển nhiên vừa nãy tên này ở trong góc khuất làm chuyện tra kiếm vào vỏ. Hà Hạ Đông không khỏi thấy có chút buồn nồn, nàng nhân ra tên này từ lúc họ bước vào vẫn luôn chơi nữ nhân kia, vừa nói chuyện vừa làm chuyện đó.
Thực ra từ lúc trên đảo chuyện này có rất nhiều, đám hải tặc thường ở trong góc tối, con hẻm nhỏ mà làm, cũng có kẻ táng tận lương tâm đem nữ nô lệ vất ra giữa đường cho người đi đường thoải mái chơi. Thật sự khiến nàng muốn một hơi g·iết sạch sẽ đám cầm thú này, những nghĩ tới bên trên bọn chúng có người không dễ chọc đành phải nhịn xuống.
Cường Chột nhìn nhìn Ma Vô Hối, hắn không thấy kẻ này hay những người đi theo hắn quen mặt nhưng cách nói chuyện vừa rỗi chính là mật khẩu chỉ có khách quen biết. Tuy còn chút nghi hoặc nhưng hắn liền mặc kệ, có tiền trả là được.
"Tên chó đẻ nhà ngươi muốn làm giao dịch gì?" Cường Chột một tay để lên bụng một tay xoa mông nữ nô bên cạnh nói.
"Năm cái khinh thuyền, năm mươi tên thuỷ thủ, tu vi ít nhất nhất chuyển hậu kỳ." Nói rồi Ma Vô Hối liền từ trong cổ Phệ Tinh Xà Chỉ lấy ra mấy túi nguyên thạch, tất cả ném về dưới chân Cường Chột.
Hắn bây giờ có lẽ không thiếu nhất chính là nguyên thạch. Vốn chỉ có một con số ít ỏi nhưng sau khi vơ vét đồ Ma Trấn Hải để lại thì thu được không ít, lại thêm sau này tới phúc địa Huyễn Trúc, nơi đó lại càng có nhiều nguyên thạch, hắn mang đi một lượng lớn. Dù sao cổ tiên chủ yếu giao dịch bằng thứ đồ chơi gọi là tiên nguyên thạch, nguyên thạch bình thường trong tay họ đã tới con số nhiều không rảnh đếm.
Cường Chột mở mấy tui nguyên thạch ra xem, lăn lộn lâu lắm giúp hắn có khả năng sờ túi nguyên thạch liền biết được đại khái bên trong có bao nhiêu, cảm thấy số lượng khá chính xác liền vui vẻ. Đáng nhẽ hắn sẽ chém giá một chút nhưng đối phương không những biết mật khẩu của hắn còn biết rõ phải trả giá bao nhiẻu, xem ra không dễ chơi, vì vậy mới từ bỏ chém giá.
Cứ như vậy Ma Vô Hối thu về năm chiếc khinh thuyền, sở trường di chuyển nhanh chóng trên biển. Cùng năm mươi tên thuỷ thủ tu vi từ Nhất chuyển hậu kỳ tới Nhị chuyển sơ kỳ, mười tên một thuyền, làm nhiệm vụ điều khiển tàu cũng như làm chiến lực để giao chiến khi cần thiết.
Có được thứ mình muốn, Ma Vô Hối không lề mề mà lập tức cùng năm con thuyền ra khơi.
"Chủ công, đám hải tặc này liệu có thể làm được không?" Phí Thiên Dật có chút lo lắng về năm mươi tên hải tặc trên tàu.
Kế hoạch của Ma Vô Hối chính là dùng số quân này đánh các nhóm c·ướp trên biển. Khi lượng lớn người có chiến lực bị đem ra chiến trường, các thành trì, gia trang lúc này thiếu đi khả năng tự bảo vệ, sẽ là những con mồi ngon cho đám c·ướp biển đánh c·ướp. Và đó là lúc bọn hắn xuất hiện.
Sau nhiều lần sẽ tạo danh tiếng, bọn hắn sẽ tạo ra một chút danh tiếng. Khi đó người ta nghe đến sự tinh nhuệ và có thể sẽ có một hai thế lực bỏ tiền ra thuê để hắn đem quân vì họ ra sức. Cứ như vậy Ma Vô Hối sẽ có thể lấy chiến dưỡng chiến, khiến nhánh quân của hắn càng ngày càng mạnh, tương lai mới lọt vào mắt xanh của Lạc gia.
Nhưng vấn đề chính là quân của Ma Vô Hối là một đám ô hợp, về phần sự trung thành của chúng, vậy không phải lo. Tất cả đám này đều b·ị đ·ánh xuống cổ Khế Ước, chúng sẽ không thể làm phản hắn.
"Chúng chỉ đóng vai trò làm thuỷ thủ giúp chúng ta đem những chiếc thuyền này đi, cũng như làm đợt chiến lực đầu tiên.
Sau khi chúng ta thành danh tự nhiên sẽ có người tham gia, đến lúc đó có thể đào thải dần đám hải tặc này." Ma Vô Hối nói, Phí Thiên Dật nghe vậy liền yên tâm, chủ công của hắn không hoàn toàn dựa vào đám hải tặc này liền tốt.
"Có điều...ta cũng phải huấn luyện đám này một chút. Nếu không thực sự cái đếch gì cũng chẳng làm được." Ma Vô Hối lắc đầu nói, quay đầu nhìn đám hải tặc đang đi lại trên sàn tàu.
Dòng thời gian trước hắn có thể đánh ra thanh danh, tự nhiên không phải ngẫu nhiên. Huấn luyện đám hải tặc này thành hải quân tinh nhuệ, là chuyện nằm trong lòng bàn tay.