Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 99: Giao kèo với Tiêu gia. Trấn Ma Đàm.




Chương 99: Giao kèo với Tiêu gia. Trấn Ma Đàm.

"Hahaha!" Phí gia chủ ngửa đầu cười như kẻ điên. Chỉ có đám người Phí Thiên Dật trên mặt có chút chưa tin được thông tin vừa rồi.

"Năm đó lão già kia ngủ nữ hầu đó, xong việc sợ tổn hại danh tiếng liền ném qua phòng ta.

Ta khi đó say rượu ngủ như c·hết, nào có biết gì!

Mà nữ nhân kia cũng không phân biệt được vì khi đó hai cha con ta chỉ hơn kém nhau mấy cái nếp nhăn mà thôi. Trong tộc nhiều người cũng nhầm chứ đừng nói một nữ hầu...

Nếu không phải sau này lão già đó tự miệng nhận thì ta quả thật cũng chẳng thể biết nổi." Phí gia chủ thở dài nói.

"Nghĩ không ra...tình tiết cẩu huyết như vậy." Ma Vô Hối ở một gật gù như đã hiểu ra nhiều điều.

Phí gia chủ luôn muốn vực dậy Phí gia, không lý nào lại từ chối một đứa con kỳ tài như thế...trừ khi đó là em trai mình, có uy h·iếp đến địa vị của mình. Phí gia chủ cũng là một kẻ ham danh vọng...

Xoẹt!

Thanh âm vang lên, đầu của Phí gia chủ rơi xuống. Hắn không phải cha mà là ca ca thì lại như thế nào? Mẫu thân hắn là bị người của ca ca đ·ánh c·hết đây, gia gia hắn cũng như vậy, ít nhất là hắn nghĩ vậy.

Còn về phần người cha thật sự của hắn...dù sao ông ta cũng chỉ là không cho hắn một cái danh phận mà thôi, nghĩa vụ làm cha vẫn là đầy đủ.

"Thiên Dật, những kẻ còn lại của Phí gia...ngươi muốn như nào." Ma Vô Hối với thân hình phủ kín trong máu, lạnh nhạt hỏi, giống như chỉ cần muốn, hắn hoàn toàn có thể diệt tộc Phí gia.

"Những người còn lại của Phí gia không có tội, hai vị gia lão này...cũng chưa từng cùng thuộc hạ kết thù.

Nếu được...thuộc hạ vẫn muốn lưu lại Phí gia." Phí Thiên Dật nói, hắn chẳng có tình nghĩa gì với những người này, nhưng họ là tộc nhân của cha hắn, cha hắn trên trời hẳn cũng không muốn Phí gia tận diệt.

"Ừm, cứ như vậy đi.

Hai ngươi, dẫn đường đến tộc khố." Ma Vô Hối nói, ánh mắt như hắc uyên nhìn hai vị gia lão còn lại khiến chúng thiếu chút đái ra quần.

Hà Hạ Đông nghe như vậy liền thù lại dây leo, thả cho hai tên gia lão kia tự do.

Bọn chúng vừa tự do liền nhìn nhau, cuối cùng bước đến trước mặt Phí Thiên Dật. Việc này không khỏi khiến hắn nhấc lên cảnh giác.

"Còn muốn trả thù?" Phí Thiên Dật nắm chặt hắc thương, tuỳ thời có thể đối chiến. Chậm chút, cả hai đều là tam chuyển, ừm, vậy hắn tuỳ thời chạy lại núp sau Hà Hạ Đông.

Hai vị gia lão thấy Phí Thiên Dật căng thẳng liền biết rằng đối phương hiểu lầm rồi, cũng không lề mề nữa mà ôm quyền cúi người.

"Tạ...công tử tha mạng." Vốn muốn gọi khác nhưng Phí Thiên Dật nếu như là con trai của lão gia chủ, hiện là người thừa kế hợp cách của ghế gia chủ, vậy hai chữ công tử này cũng nên gọi.

"Ồ...ừm." Phí Thiên Dật cũng không ngờ được đối phương lại làm vậy, những kẻ này cũng thật sự là thức thời.



Thế rồi hai tên gia lão ngoan ngoãn dẫn ba người đến tộc khố. Khiến bọn họ thở phào là Ma Vô Hối cùng Hà Hạ Đông cái gì cũng không lấy, chỉ có Phí Thiên Dật dưới sự khuyên bảo của Ma Vô Hối, chọn một vài con cổ bù đắp cho khuyết thiếu của mình.

"Ồ?" Ma Vô Hối phát hiện một con cổ, hắn không ngần ngại mà vươn tay chụp lấy, tích tắc luyện hoá.

Hai tên gia lão, còn có Hà Hạ Đông và Phí Thiên Dật nhìn mà kinh ngạc, sao có thể luyện hoá cổ trùng nhanh như vậy?

Chỉ thấy hắn luyện hoá xong liền sử dụng, lỗ chân lông khắp cơ thể phun hơi nước mát lạnh, hơi nước dính phải máu trên người hắn nên chuyển biến thành màu đỏ. Dưới lực đẩy của hơi nước, y phục của hắn cùng tóc tung bay phập phồng.

Làm như vậy thêm hai lần, cuối cùng cả người vô hối đều sạch sẽ như chưa từng bị máu phủ kín.

"Còn tưởng đệ thấy cái gì thú vị, hoá ra là cổ Làm Sạch." Hà Hạ Đông nhận ra lai lịch con cổ, nghĩ nghĩ một chút liền nói tiếp.

"Cho tỷ mượn chút, được không?"

Ma Vô Hối cũng không nghĩ nhiều ném con cổ Làm Sạch qua cho nàng mượn. Vừa nãy dù nàng không đánh g·iết nhưng cũng dính chút máu, ừm, nàng thực sự ưa sạch.

...

Sau nửa canh giờ cuối cùng đám người trở lại trạch viện Phí gia, Phí Thiên Dật đã có cho mình một bộ cổ trung ưng ý, ngoài ý muốn còn có một con cổ Bạch Sắc Xá Lợi, đợi đến tối dùng hắn liền có thể đột phá nhất chuyển đỉnh phong.

Chợt, đám người nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, một đám người từ đâu ùa tới, đứng đầy ở trong sân của trạch viện Phí gia.

Một vị gia lão nhận ra lai lịch người tới liền nói.

"Tiêu gia, Cung gia!

Các ngươi như vậy là có ý gì!"

Cung gia chủ dẫn đầu một nửa đám người nhấc miệng nói.

"Còn làm gì? Tất nhiên là thôn tính Phí gia của các ngươi!"

Hắn rất nhanh nhìn tới ba người Ma Vô Hối, theo tình báo thì ba người họ chính là những kẻ đã đánh vào Phí gia.

"Ba tên ma đầu các ngươi, khôn hồn dơ tay chịu trói cho bổn gia chủ!"

Hắn cũng là tứ chuyển, tự nhiên không sợ hãi Hà Hạ Đông.

"E là ngươi không có cơ hội này." Ma Vô Hối nhàn nhạt nói.

Đúng lúc này, một vòng lửa đỏ rực từ đâu vây lấy Cung gia chủ, trói chặt tứ chi cùng đầu hắn, lửa nóng thiêu đốt khiến hắn run lên đau đớn.



"Tiêu, Tiêu gia chủ! Ngươi!" Cung gia chủ trừng lớn hai mắt nhìn người bên cạnh, rõ ràng là cả hai cùng nhau đặt xuống giao kèo chia đôi Phí gia, bây giờ tên khốn này lại không giảng võ đức, cắn trộm hắn một câu.

"Gia chủ Phí gia đ·ã c·hết, chủ mẫu Phí gia tất nhiên sẽ nắm quyền." Tiêu gia chủ nhếch miệng nói, hắn còn nhìn nhìn Ma Vô Hối gật đầu.

Ma Vô Hối cũng nhẹ nhàng gật một cái, lúc này Cung gia chủ mới hiểu ra. Bọn này là cùng một giuộc, chúng đã sớm lên kế hoạch cho ngày hôm nay.

Vợ của Phí gia chủ là người Tiêu gia, tuy quyền kế vị sẽ không rơi lên đầu nàng mà trước nằm ở trong tay con của Phí gia chủ và theo thế nhân biết thì đó là Phí Thiên Dật cùng con trai của nàng. Nhưng Ma Vô Hối đã từ ngày hôm qua đạt thành giao kèo với Tiêu gia, đảm bảo Tiêu gia từ giờ sẽ bá chủ thành Kim Lung.

Phí Thiên Dật nhận ra chủ công nhà mình đã sớm tính trước sẽ bị hai nhà kia đến làm khó, lại đi trước một bước làm giao kèo với Tiêu gia để phá cục. Hắn bây giờ mới lĩnh ngộ "mưu" của chủ công.

Về chuyện Phí gia sau này sẽ bị Tiêu gia thôn tính, họ còn sống, không bị diệt tộc là được, hắn hơi đâu đi quản chuyện khác.

Xoẹt!

Đầu Cung gia chủ rơi xuống, phi kiếm trong tay Ma Vô Hối dễ dàng chém đầu một kẻ không có sức phản kháng.

Miễn là không phải dùng thủ đoạn như cổ Đồng Bì của Ma gia chủ, vậy thì đều là cơ thể người thường. Tứ chuyển lại như nào, bị khống chế rồi thì cũng chỉ là cá nằm trên thớt.

Xong việc Hà Hạ Đông lập tức dùng dây leo cuốn lấy Ma Vô Hối và Phí Thiên Dật, sau đó đứng nên phi kiếm mang cả hai đi.

Tiêu gia chủ nhìn đám người rời đi khuất tầm mắt lúc này mới nhìn qua đám người Cung gia đang tràn ngập thù hận nhìn hắn.

"Ta vốn chỉ muốn cản Cung gia chủ đồ sát tàn dư Phí gia...nào ngờ...nào ngờ mấy tên ma đầu kia lại nhân cơ hội này g·iết Cung gia chủ.

Tiêu mỗ ghét ác như thù, người đâu! Đuổi theo ma đầu!" Tiêu gia chủ không ngần ngại dội một gáo nước bẩn lên người Cung gia chủ, đổ cho hắn ý đồ tận diệt Phí gia, cuối cùng lại phủi sạch quan hệ của mình.

Đây rõ ràng là lời nói dối trắng trợn! Nhưng đám người cũng gia không thể làm gì, họ đã mất chiến lực mạnh nhất của tộc, kẻ ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ đành nuốt xuống thù hận chờ ngày sau lật bàn.

...

Trên biển, ba người Ma Vô Hối đi nhanh.

"Chủ công, tiếp theo chúng ta làm gì ạv?" Phí Thiên Dật lúc này rất có tin tưởng vào khả năng của chủ công nhà mình, tin chắc đối phương đã có chuẩn bị trước.

"Đi Tam Đảo." Ma Vô Hối không mặn không nhạt đáp.

Tên địa danh này không khỏi khiến Hà Hạ Đông cùng Phí Thiên Dật kinh ngạc nhìn qua.

Tam Đảo, nơi đó đích thật có ba hòn đảo gần nhau. Nhưng lý do khiến nó nổi bật là vì đây là nơi tụ tập của c·ướp biển, rất nhiều c·ướp biển. Không có mấy người dám chủ động lại gần trừ khi là c·ướp biển, bởi chỗ đó có ba t·ên c·ướp biển tu vi Ngũ chuyển toạ trấn, tuyệt đối là thế lực ma đạo khiến người ta đau đầu. Gia tộc cao cấp thì không dám động, siêu cấp cũng ngại quản đám người này, chỉ đành để chúng tác quai tác quái, có chăng là đặt ra một số giới hạn nhắc nhở chúng đừng vượt qua.

Nơi này nằm ngay tại trung tâm Cam Vũ Hải Vực. Từ chỗ ba người đến đó cũng phải mất một tháng.



Hai người tuy không hiểu tại sao Ma Vô Hối muốn tới cái nơi nguy hiểm đó nhưng họ vẫn tin tưởng nghe theo hắn, tin hắn sẽ không tìm c·hết.

...

Đảo Trấn Ma, Kình gia.

Hòn đảo này nằm ở ngay phía trên nơi sinh sống của người Kình gia, diện tích rất lớn, coi như mười lần đảo Sa Nhai. Giữa đời có một cái hồ lớn, hồ này chính là Trấn Ma Đàm trứ danh của Kình gia, dưới hồ có vô số những cái bong bóng nước, tù nhân của Kình gia đều bị nhốt bên trong.

Tất nhiên, họ đều bị hạ xuống một con cổ tên là Tịch Nguyên, công dụng chính là khoá chặt chân nguyên của cổ sư bị gieo xuống cổ này, nếu không làm sao chúng ngoan ngoãn ngồi trong bong bóng.

Lúc này ở trong Trấn Ma Đàm có một cái bong bóng rất lớn, bên trong có gần sáu mươi người.

Đây là đám người Khương gia cùng Ma gia ngày hôm đó bị Kình Thái bắt giữ, họ tuy không bị định tội nhưng bản thân bị nhốt trong bong bóng, bị gieo xuống cổ Tịch Nguyên, chả khác gì t·ội p·hạm.

Ở giữa đám người chính là đám Trình Nông, Khương Ước, Ma Thiết Đản và Ma Khôi Khôi.

Họ đã ở đây nửa tháng trời, thực sự khổ sợ, ai nấy quần áo nhem nhuốc, cũng gầy đi mấy phần, ừm, Trình Nông trước giờ vẫn vậy.

"Nông huynh, huynh nghĩ họ còn muốn giam giữ chúng ta đến bao giờ nữa?"

"Hừ, chúng ta chính là con tin để họ đem ra trao đổi với Khương gia.

Ngươi nghĩ lúc nào là lúc chúng ta được đem ra làm đồ trao đổi?" Trình Nông nhắm nghiền mắt nói.

Ma Khôi Khôi chợt hiểu ra, có lẽ chỉ khi nào phe liên quân thua lôi họ ra để cứu mạng hoặc khi phe liên quân ở thế thắng lôi họ ra để đỡ phải đánh lâu dài hao tổn tài nguyên của họ.

Vế trước có lẽ sẽ rất khó xảy ra khi liên quân đã thèm muốn vị trí của Khương gia đã lâu, nhất định là chuẩn bị đầy đủ mới khởi sự. Hơn nữa họ hoàn toàn nắm giữ đại nghĩa, lòng người Nam Hải Minh sẽ không còn trung thành nữa, sợ là bây giờ có rất nhiều kẻ đã phản bội. Khương gia đang ở thế xấu.

Vế sau...có lẽ còn rất lâu nữa, Khương gia dù ở thế dưới thì vẫn rất mạnh mẽ, không phải gia tộc nào cũng quan tâm đúng sai, họ chỉ cần để ý bên nào thắng vì dù sao thắng làm vua thua làm giặc, nhất định vẫn có lượng lớn người theo Khương gia.

Cũng là nói, họ còn rất lâu mới được thả ra...Ma Khôi Khôi chỉ biết thở dài.

Lại quay qua nhìn Ma Thiết Đản và Khương Ước, không khỏi có chút ngưỡng mộ. Hai người không hề nao núng, dường như rất bình tĩnh. Không biết là lấy đâu ra sự bình tĩnh này?

Như hiểu được suy nghĩ của Ma Khôi Khôi, Khương Ước dù nhìn hơi khổ, vẻ thư sinh đã mất nhưng vẫn mỉm cười nói.

"Sư phụ của chúng ta là người thông minh tài trí, người nhất định sẽ có cách để cứu Khương gia."

"Cứu chúng ta, có thể. Cứu Khương gia? Hừ, sư phụ không phải người như vậy." Ma Thiết Đản ở một bên nói, Khương Ước nghe vậy có chút khó chịu không thèm đáp lại.

Hai người đều tin sư phụ họ có cách cứu họ ra, nhưng góc nhìn hai người có sự khác biệt. Rõ ràng giữa hai người đã có mâu thuẫn.

Ma Thiết Đản thất vọng cách Khương Ước không quan tâm đến sinh mạng những người Ma gia đã giúp hắn đạt được cổ "Ngã Kiếm" cũng thấy không thể chấp nhận được với việc Khương gia chủ đã làm, Ma Thiết Đản cho rằng sư phụ hắn là người biết phân biệt phải trái, sẽ không giúp người như vậy.

Nhưng Khương Ước, hắn cho rằng những mạng người ở thành Kỳ Ngư c·hết đi không phải việc gì quá ác độc, họ c·hết để cha hắn mạnh hơn, c·hết có ý nghĩa. Điều tương tự với những người Ma gia đ·ã c·hết kia, họ c·hết đi để hắn mạnh hơn!

Về phần Gia Cát Minh, hắn cho rằng y sẽ trung thành với cha hắn.